“Ồ! Là Lê nha đầu à, đã lâu lắm rồi không gặp ngươi.”
Chưởng quầy Miêu cười tủm tỉm đi đến trước mặt Lê Tường, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua sọt đồ ăn sau lưng nàng.
Là người làm trong ngành ẩm thực này, hiển nhiên hắn liếc một cái đã nhận ra hàng hóa nhập từ Bạch Thị Lương Hành. Chỉ là nha đầu này mua số lượng hàng hóa nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn mở cửa hàng ư? Chẳng lẽ lần trước đôi phụ nữ nhi này cầm thẻ trúc hắn viết đã thuê được cửa hàng rồi?
“Lê nha đầu, gần đây ngươi phát tài lớn ở đâu vậy?”
“Chưởng quầy Miêu, ngài cứ nói đùa. Ta chỉ làm một chút buôn bán nhỏ, nào dám dùng từ phát tài như trà lâu của ngài. Gần đây nhà chúng ta có thuê một cửa hàng bán thức ăn ở phố Đông Lâm bên kia. Nhưng ngài yên tâm, chúng ta tuyệt đối không bán bánh bao.”
“Ây cha, ta đâu có nghi ngờ gì ngươi.”
Suy cho cùng, hai bên đã ký kết khế ước, nếu làm trái phải bồi thường gấp ba, hắn tin tưởng nha đầu Lê gia sẽ không ngốc đến mức ấy.
“Chưởng quầy Miêu, nơi này của ngài đang có chuyện vui chăng?”
“Chính xác, chủ nhân nhà ta có chuyện vui lớn đây. Ba ngày sau thiếu chủ của chúng ta kết hôn, đến lúc đó trà lâu toàn bộ giảm giá năm thành. Lê nha đầu, nếu ngươi có rảnh thì tới đây chơi đi, còn có tiết mục kể chuyện, diễn tuồng nữa đấy.”
Lê Tường ngơ ngác gật gật đầu, lại nói chuyện phiếm thêm vài câu với hắn rồi cáo từ rời đi.
Nàng chưa từng được xem qua kể chuyện diễn tuồng ở thời đại này, vì vậy cũng có ý muốn qua xem một lần. Chỉ là cửa hàng nhà nàng còn phải buôn bán, e rằng không cách nào đi được. Có chút đáng tiếc… Ai da…
“Này! Ngươi đi đường không mang theo mắt sao?”
Lê Tường bị người ta dùng lực đẩy mạnh, chợt bừng tỉnh lại. Nàng có chút ngây ngốc. Kể cả vừa nãy nàng có hơi mất tập trung thật, nhưng vẫn nhớ là mình đi sát vào mép đường, sao lại đụng vào người ta được?
“Đụng phải ngươi rồi sao? Thật là thất lễ.”
“Cút cút cút, nếu đụng phải thì ngươi không xong với ta đâu. Ngọc Nương, mau qua bên này, đừng đi bên đó nữa, coi chừng lại gặp phải nha đầu ngu ngốc như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nam nhân kia trừng mắt nhìn Lê Tường một cái, sau đó dẫn tiểu kiều nương của hắn đi mất.
Lê Tường: “……”
Nàng không thể hiểu nổi, nếu chưa đụng vào, vậy tại sao hắn ta lại mắng nàng chứ?
Chẳng qua cái tên Ngọc Nương này…… dường như có chút quen tai thì phải?
Rất nhanh sau đó Lê Tường đã nhớ tới Ngũ Đại Khuê, nam nhân tới cửa hàng nhà nàng gọi món có giá trị một ngân lượng kia.
Tuy nàng không thấy mặt hắn, nhưng cửa hàng nhà nàng chỉ có chút diện tích cỏn con như vậy, nàng cũng nghe thấy thanh âm của hắn vài lần. Dường như lúc ấy hắn có gọi nữ nhân đi cùng mình là Ngọc Nương.
Cho nên, nam nhân vừa rồi chính là phụ thân của Ngũ Thừa Phong. Phi! Đúng là một đôi tiện nhân cặn bã!
Đụng phải loại người này, khiến cho suốt đoạn đường còn lại nàng chẳng còn tâm tình đâu mà ngắm phong cảnh. Mãi tới khi trở lại bên trong cửa hàng, tâm tình mới tốt lên vài phần.
“Biểu muội, ngươi mua cái gì vậy? Suýt nữa thì tràn cả ra ngoài sọt rồi.”
Quan Thúy Nhi giúp đỡ nàng rửa sạch mấy món đồ trong sọt, lại phát hiện ngoại trừ mấy thứ gia vị nàng ấy nhận biết ra, những thứ còn lại đều lạ lẫm.
“Mấy thứ này là gì? Hương vị sao lại kỳ quái như vậy, chẳng thơm chút nào. Cái này là thứ gì nha?”
Lê Tường đặt gia vị ra bên ngoài, vừa quay đầu lại đã thấy trên tay biểu tỷ cầm hào biển khô lên ngửi.
Mấy con hào biển tươi có mùi tanh cực nồng, đương nhiên lũ hào phơi khô này cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu.
“Đây là hào biển khô, đều là hải sản mang từ thành Hoài bên kia lại. Nhìn thì không đẹp mắt, ngửi cũng không thơm, nhưng chế biến thành món ăn lại rất ngon đấy. Chờ khi rảnh ta làm ra, cho ngươi nếm thử sẽ biết. Thôi qua đây nào, giúp ta mang tất cả vào trong tủ đựng bát đĩa.”