“Lục, Lục Gia, chúng tiểu nhân vừa vào An Lăng không đến hai tháng...”
“Hai tháng ư... Thế cũng đủ lâu rồi. Chẳng lẽ người dẫn các ngươi vào đây không giảng quy củ cho các ngươi ư? Toàn bộ dãy phố này đều là sản nghiệp của phu nhân ta, tên mắt mù nào dám phái các ngươi tới đây phá quán hả?!”
“Là, là, là! Là cái kia Tiền lão đại! Là hắn nói, nói chúng ta qua bên này gây chuyện một hồi, sau đó cho chúng ta mỗi người hai thỏi bạc lẻ.”
Ba tên côn đồ luống cuống tay chân lôi hai thỏi bạc lẻ từ trong n.g.ự.c áo ra, run rẩy đặt lên bàn.
“Lục Gia! Là chúng tiểu nhân không hiểu quy củ đã tới mạo phạm! Cầu Lục Gia giơ cao đ.á.n.h khẽ, thả cho chúng tiểu nhân một con đường sống!”
Tần Lục tỏ vẻ cực kỳ chán ghét cầm lấy sáu thỏi bạc kia, đoạn quay đầu giao cho Lê Tường.
“Có mỗi sáu thỏi bạc, keo kiệt thật.”
Mỗi...
Lê Tường khẽ nhấp miệng, đúng là số bạc này trong mắt Tần Lục và phu nhân hắn chẳng khác gì đất cát. Người ta quả thực chướng mắt thứ thô tục này!
“Tương nha đầu, ngươi nói xem nên xử trí ba người này như thế nào?”
“A? Ta không biết, Lục Gia, người cứ xem nên làm thế nào thì làm.”
Lại nói, dù sao đây cũng là chuyện nhà của Liễu gia, nhà ta chỉ vô tình bị liên lụy, chi bằng cứ để bọn họ tự mình giải quyết cho ổn thỏa.
“Được, cửa hàng nhà ngươi còn phải buôn bán, ta không tiện quấy rầy. Ta sẽ mang người đi, về sau bảo đảm sẽ không có kẻ nào tới đây quấy rối nữa, ngươi cứ an tâm bán đồ ăn của ngươi đi.”
Hiện tại thứ Lê Tường muốn được nghe nhất chính là lời bảo đảm này của Tần Lục. Nhà ta không có căn cơ trong thành, chỉ cần có một nhân vật thế lực lớn một chút tới đây, nhất định sẽ ảnh hưởng tới việc buôn bán. Nhưng có những lời này của hắn, Lê Tường cũng đã an tâm hơn nhiều.
Tục ngữ nói rất đúng, tựa cây to dễ hóng mát.
Cứ như vậy, ba tên côn đồ kia đã bị hai người không biết xuất hiện từ đâu mang đi, Tần Lục cũng theo bọn họ rời đi. Quán ăn rốt cuộc cũng trở về vẻ yên tĩnh vốn có.
Có điều trên mặt đất vẫn là một mảnh hỗn độn, phía sau lưng Ngũ Thừa Phong cũng một mảnh chật vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đám lộn xộn trên mặt đất đã được Lạc Trạch cầm công cụ ra dọn dẹp. Lê Tường cũng đưa Ngũ Thừa Phong ra sau bếp, nhờ phụ thân nàng dẫn hắn lên lầu thay y phục.
“Biểu tỷ, ta đã bảo ngươi qua báo chuyện này cho Thanh Chi mà, vì sao Tần Lục Gia lại tới?”
“Ta đi tìm Thanh Chi, nhưng Liễu phu nhân lại bảo nàng ấy đi tìm Tần Lục Gia. Phu nhân nói, chuyện này cần Tần Lục Gia ra mặt mới có thể chấm dứt triệt để mọi hậu hoạn về sau.”
Lê Tường gật gật đầu, nàng đã hiểu.
Một nửa sản nghiệp của Liễu gia đều do một tay Tần Lục xử lý, người hay ra mặt xử lý mọi chuyện nhất cũng là Tần Lục Gia. Người ta biết hắn, nhưng chưa chắc đã biết Liễu phu nhân và Thanh Chi.
Lại nói, chuyện này xảy ra cũng là đúng lúc, xử lý gọn ghẽ xong xuôi, nửa ngày còn lại có thể chuyên tâm buôn bán.
“Lê Tường, bàn số 3 muốn hai phần thịt xào!”
“A! Có ngay!”
Nhanh như vậy đã có người gọi món, cũng có nghĩa là việc làm ăn nhà nàng không hề bị ảnh hưởng bởi đoạn gián đoạn vừa rồi. Lê Tường rất vui vẻ, nàng lập tức ra tay bắt đầu làm món thịt xào.
Chờ sau khi Ngũ Thừa Phong thay quần áo của Lê Giang bước xuống dưới, hắn đã nhìn thấy bộ dáng mọi người bận rộn trong phòng bếp.
Người ta đang bận rộn như vậy, hắn cũng không tiện đi vào gọi người ra tặng hậu lễ, cuối cùng chỉ có thể nói vài câu với Quan thị rồi cáo từ.
Thời điểm đi đến cửa sau, lại nghe thấy có người gọi hắn.
“Ngũ Thừa Phong!”
“Hử? Có chuyện gì vậy?”
“Ngươi không nhớ ta ư???”
Lạc Trạch thoáng chốc đỏ mặt, hóa ra chỉ có một mình hắn ôm nỗi lòng muốn tìm đối phương tỉ thí, khắc cốt ghi tâm chuyện đó.