Lạc Trạch quả thật không ngờ đối phương căn bản chẳng nhớ nổi hắn là ai.
“Chúng ta từng quen biết sao?”
Ngũ Thừa Phong chăm chú đoan chính dò xét Lạc Trạch một phen, nhưng trong lòng y không hề có chút ấn tượng sâu sắc nào. Chẳng qua, ngay khi kẻ này vừa gọi tên y, trong lòng y bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả. Hay đúng hơn là, y cảm nhận được một luồng khí vị chán ghét từ trên người đối phương, y hệt như tên gia hỏa phá gia chi tử ở trấn trên kia.
“Họ Lạc?”
“Hừ, đúng thế!”
Lạc Trạch khiêu khích liếc nhìn y một cái, hạ giọng nói: “Bữa nào rảnh rỗi, ta và ngươi thử so tài một trận, phân định thắng bại?”
“Nhàm chán…”
Ngũ Thừa Phong căn bản chẳng thèm để ý đến loại tiểu tử hôi hám rảnh rỗi sinh nông nổi này.
Từ thưở xưa, khi còn trú ngụ tại trấn trên, mỗi ngày y đều chỉ nghĩ đến việc làm sao để tích cóp tiền bạc, làm sao để kiếm thêm thu nhập, cuối cùng là làm sao học hỏi được thêm nhiều điều mới mẻ hơn.
Thế nhưng Lạc Trạch lại một mực muốn lôi kéo y gia nhập vào đám du thủ du thực của gã, dĩ nhiên y không chấp thuận. Không đạt được mục đích, mỗi lần chạm mặt, Lạc Trạch kiểu gì cũng tới bới lông tìm vết rồi kiếm cớ gây chiến, đ.á.n.h y một trận, song lần nào tên kia cũng bị y đ.á.n.h cho tơi bời.
Tuy vậy, có hắn ta cũng xem như một niềm vui. Thử nghĩ lại ngày ấy, sau khi y mệt mỏi cả ngày dài, lại có người tự đến kiếm chuyện để y giải tỏa sự bực bội trong lòng, quả thực rất thoải mái.
“Họ Lạc, nếu đã có công việc, chi bằng thành thật chuyên tâm làm đi, đừng gây thêm phiền toái cho Đại Giang thúc của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ném lại những lời này, Ngũ Thừa Phong lập tức xoay người rời đi, khiến Lạc Trạch đứng đó bực bội không thôi, chỉ đành dùng hết sức lực để chà xát đống bát đĩa trước mặt.
Chạng vạng, Bạch lão bản lại ghé qua, chẳng qua lần này hắn không đặt trước một trăm cân thịt hầm như mọi khi nữa, mà tăng lên gấp đôi, đạt tới hai trăm cân. Qua con số này cũng đủ thấy món thịt kho được bán trong tửu lầu của hắn đắt hàng đến nhường nào.
Ngay cả Lê Tường nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy xuýt xoa.
Hiện tại, nguồn thu nhập lớn nhất trong nhà nàng chính là từ món thịt hầm này. Chỉ riêng khách hàng sộp là Bạch lão bản đã giúp nàng kiếm được hơn tám trăm đồng tiền mỗi ngày. Tích cóp vài ngày nay, cộng thêm chỗ ngân lượng mà Liễu thiếu phu nhân ban thưởng, nàng ước chừng số bạc trong nhà đã đạt tới con số hơn tám mươi lượng. Đó là chưa kể hai mươi lượng bạc còn sót lại sau vụ mua bán tay nghề làm bột mì.
Mới chỉ một tháng mà đã nắm giữ hơn một trăm lượng bạc, như vậy, mục tiêu một ngàn lượng bạc của nàng cũng không còn quá xa xôi. Phải chăng nàng nên bớt chút thời gian rảnh rỗi để đi thăm thú các tửu lầu một chuyến hay không!!
Lê Tường vừa hưng phấn được đôi chút đã chợt nhận ra rằng, với ba chiếc nồi sẵn có trong nhà, căn bản không thể hầm xuể hai trăm cân thịt mà Bạch lão bản đã đặt.
Cũng may chuyện này không hề khó, chỉ cần mua thêm vài cái nồi lớn, và sắm thêm một cái bếp lò tạm bợ nữa. Dù sao buổi sáng bọn họ cũng sẽ đến lấy thịt hầm, chẳng ảnh hưởng gì đến việc kinh doanh trong tiệm.
Chỉ e là quá đỗi mệt nhọc. Vì trong phòng bếp đã không còn chỗ trống để đặt thêm lò lửa, chỉ có thể mang chiếc bếp lò tạm thời đó ra cửa sau. Như vậy, nhất định phải bắt đầu hầm thịt sớm hơn thường lệ. Nhưng rốt cuộc là sớm đến mức nào đây? Chắc hẳn giờ Dần (ba giờ sáng) đã phải chuẩn bị cho thịt lên lò rồi. Một hai hôm còn gắng gượng được, nhưng nếu ngày nào cũng như vậy, e rằng sẽ mệt c.h.ế.t người.
Lê Tường lập tức có chút chần chừ, bỗng dưng nàng hơi thoái chí, không muốn nhận đơn hàng lớn đến thế, chỉ muốn giữ mức một trăm cân như cũ mà thôi.
Chẳng qua Lạc Trạch và Quan Thúy Nhi lại sôi nổi tự mình xung phong ứng cử, bọn họ khẳng định có thể dậy sớm như vậy. Lạc Trạch bị nàng thẳng thừng khước từ, tới buổi tối Lê Tường mới chuyển qua khuyên nhủ biểu tỷ.
“Ta cảm thấy khoản tiền này không nên kiếm. Hiển nhiên là phải mưu sinh, nhưng thân thể của chúng ta cũng cần phải được chăm sóc kỹ lưỡng. Mỗi ngày đều phải dậy sớm như thế sẽ vô cùng tổn hại đến thân mình.”