Lê Tường nghĩ đơn giản, dù đã no bụng, nhấp thêm một chút canh cũng không sao.
Chỉ cần hắn chịu dùng canh, mọi chuyện sau đó sẽ dễ mở lời hơn...
Lê Tường đã chuẩn bị tinh thần bị hắn lạnh nhạt cự tuyệt. Dẫu sao, một lần không thành thì có lần thứ hai, thứ ba. Dù bị người ta chê da mặt dày, nàng cũng quyết tâm thuyết phục Ngũ lão tứ dạy nàng nhận mặt chữ cho bằng được.
Nàng lặng lẽ quay về múc một chén canh, tránh mặt phụ thân và nương, sau đó mới đi ra bờ sông. Điều kỳ lạ là, ngay lúc nàng còn đang băn khoăn không biết nên mở lời thế nào, Ngũ lão tứ đã chủ động lên tiếng hỏi:
“Tìm ta có việc gì ư?”
“Quả thực ta có chút chuyện riêng cần nhờ.” Lê Tường tiến lại hai bước, đưa bát canh trong tay ra. “Hôm nay ta vừa hầm món canh tim heo hạt sen, mùi vị coi như cũng tạm ổn, ta đặc biệt mang đến một chén, ngươi nếm thử xem sao?”
"Thứ gì vô duyên vô cớ mà tự nhiên có lợi lộc thế này..." Ngũ lão tứ không phải kẻ ngốc, hắn biết rõ nha đầu này chắc chắn có chuyện cần nhờ vả.
“Ta không dùng canh lúc này, có việc gì ngươi cứ trực tiếp nói thẳng.”
Thấy đối phương đã thẳng thắn như vậy, Lê Tường cũng chẳng cần giữ kẽ, nàng dứt khoát thổ lộ mục đích của mình.
“Tứ ca, ta muốn ngươi dạy chữ cho ta.”
“Cái gì? Học chữ? Ta nghe có lầm không?”
Ngũ lão tứ đưa tay ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt kinh ngạc không che giấu được.
“Không nghe lầm đâu, đúng là ta muốn ngươi dạy ta học chữ. Chẳng lẽ có quy định cô nương không được học chữ hay sao?”
“Phép tắc thì không cấm, chỉ là ngươi muốn học chữ để làm chi? Ngày ngày ngươi đều theo Đại Giang thúc đi về trên sông nước, việc biết chữ thì có ích lợi gì đâu?”
Lê Tường: “……”
Học chữ có tác dụng lớn lắm chứ!
“Tứ ca, ngươi cứ dạy cho ta đi. Ta cũng không dám chiếm của ngươi quá nhiều thời gian. Chỉ cần nhân khoảng thời gian buổi sáng, lúc ngươi đi thuyền lên trấn trên, tiện thể chỉ cho ta vài nét là được rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ một chốc lát buổi sáng thôi sao? Ngắn ngủi như vậy có thể học được bao nhiêu chữ?”
Ngũ lão tứ chợt nhớ tới trước kia, hắn đã phải tốn không ít tiền bạc, lại bỏ ra ròng rã hai năm trời mới biết được một vài mặt chữ.
Tiểu nha đầu này quả thực suy nghĩ quá nông cạn. Nhưng hắn mỗi ngày đều nhờ thuyền nhà nàng đi tới bến tàu, cũng được Đại Giang thúc chiếu cố không ít. Hiếm lắm nha đầu này mới mở miệng nhờ vả, nếu hắn thẳng thừng từ chối thì cũng không phải phép.
“Như vậy đi, hiện tại ta dạy ngươi hai chữ, sáng mai nếu ngươi có thể viết lại chuẩn xác, ta sẽ tiếp tục dạy ngươi.”
Nghe được lời này, hai mắt Lê Tường tỏa sáng rực rỡ, nàng lập tức vui sướng gật đầu. Nàng đâu phải một tiểu hài tử không có chút kiến thức cơ bản nào. Chỉ là nhớ hai chữ thôi mà, đó là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Kết quả……
“Này…… Đây là mặt chữ gì vậy?”
Lê Tường trơ mắt nhìn hắn viết ít nhất sáu mươi nét! Chỉ hai chữ mà lại có hơn sáu mươi nét bút! Hơn nữa hai chữ này khác hẳn những chữ phồn thể trong trí nhớ của nàng.
“Hai chữ này, là Thừa Phong, chính là tên của ta.”
“Thừa Phong…… Hử? Tên của ngươi?”
“Ừm. Hừ, là ta tự mình đặt tên cho bản thân mình. Về sau đừng gọi ta là Tứ ca nữa, ta không có huynh đệ tỷ muội. Chịu khó nhớ đi, sáng mai ta sẽ qua kiểm tra ngươi.”
Ngũ lão tứ, à không, Ngũ Thừa Phong rất dứt khoát cầm chén canh trên tay Lê Tường uống cạn hơn phân nửa. Sau đó hắn mới mang theo đống quần áo ướt sũng của mình trở về nhà.
Thừa Phong……
Chỉ từ cái tên, cũng đủ để nhận ra khát khao muốn thoát ly khỏi gia đình ấy của hắn. Dù sao, đây cũng là chuyện riêng tư của người ta, không liên can gì đến nàng.
Lê Tường khẽ nhíu đôi mày, lần này quả thực là một thử thách lớn đối với nàng. Bởi lẽ mặt chữ quá mức phức tạp, mà trời lại sắp tối, nên nàng phải nhanh chóng ghi nhớ từng nét bút rồi về nhà luyện tập ngay lập tức.
Chẳng lẽ chữ viết của Vạn Trạch quốc này đều cầu kỳ nhiều nét đến vậy? Đúng là quá khó để ghi nhớ!