Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 23



Lê Tường nhìn thân hình nhỏ bé của mình, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt tựa cành liễu trước gió của nương, lập tức chút lưỡng lự trong lòng nàng đã trở nên kiên định.

Ngẫu nhiên tẩm bổ, cải thiện thức ăn một chút vẫn là điều vô cùng cần thiết. Thân thể nương yếu ớt có thể là do bệnh cũ, nhưng nguyên nhân không nhỏ chính là vì khẩu phần dinh dưỡng hằng ngày thiếu thốn.

Thông qua ví dụ nhỏ nhặt này, nàng cũng thấu hiểu sâu sắc rằng: Thân thể khỏe mạnh mới là vốn quý nhất của đời người.

“Haizz...”

Suy cho cùng, gia cảnh vẫn quá túng quẫn, phải nhanh chóng nghĩ ra cách kiếm tiền mới được.

Vừa cân nhắc xem sau khi chế biến xong tương mỡ cua sẽ đem đi tiêu thụ thế nào, nàng vừa tay chân lanh lẹ vớt tim heo phổi heo đang ngâm trong nước ra.

Tim heo thái hơi dày, nếu c.ắ.n vào sẽ bị dai, ăn không ngon miệng. Vì thế, nàng xắt lại chúng mỏng hơn một chút, sau đó luộc sơ qua, bỏ chung với hạt sen vào vại gốm, thêm hai lát gừng, đổ vào chút nước. Kế đó đun bằng lửa lớn, chờ khi nước sôi thì vặn nhỏ lửa lại, tiếp tục hầm thêm một khoảng thời gian nữa.

Gan heo tuy bị cắt dài nhưng độ dày lại vừa vặn để chiên, nếu thái quá mỏng sẽ đ.á.n.h mất hương vị thơm ngon vốn có. Lê Tường không cần thay đổi độ dày của gan, nàng chỉ thái gừng băm nhỏ, thêm muối rồi trộn đều với chỗ gan heo kia. Hỗn hợp này có tác dụng khử đi mùi tanh hôi rất tốt.

Chờ đến khi canh hầm gần xong, gan heo và ngô cũng được chuẩn bị đâu vào đấy thì phụ thân nàng đã trở về.

Nhìn thấy một món mặn và một món canh vô cùng xa lạ được bày biện trên bàn, phu thê họ Lê đều ngây người ra, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Chẳng hay hôm nay là ngày đặc biệt gì ư? Sao lại bày biện một mâm cơm thịnh soạn đến thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chính bởi những món ăn thơm ngon mê hoặc khứu giác trên bàn, khiến cả hai người không thể tin nổi, món canh và món mặn này lại được chế biến từ số nội tạng heo tanh tưởi mà họ đã chuẩn bị từ hôm qua.

“Nương, người và phụ thân sẽ không trách ta chứ? Gan heo tim heo không thể bảo quản được lâu, nên ta đã nấu trước. Ta nghĩ đã hầm canh thì không nên nấu cháo, vậy đành chưng ngô thôi…”

Lê Tường càng nói, giọng càng nhỏ dần, khiến vợ chồng Lê Giang cảm thấy vô cùng áy náy.

“Không đâu, không đâu, hai chúng ta nào dám trách cứ con. Ta và phụ thân con đã thèm một bữa thịnh soạn như vậy từ lâu rồi. Nhà ta đã lâu không có được mâm cơm này, ngẫu nhiên thưởng thức một lần cũng chẳng hề gì.”

Quan thị lập tức cầm lấy đũa, gắp một miếng gan heo.

“Ưm! Tay nghề của Tường Nhi quả không tồi! Miếng gan heo này không còn chút mùi tanh nào, bên ngoài hơi săn lại, nhai vào lại thấy cực kỳ thơm ngon. Ngon thật!”

“Tuệ Nương, nàng nếm thử canh này đi. Canh cũng không kém! Tim heo ăn vào mềm mại, vị ngọt tựa thịt. Ngon đến nỗi ta không muốn ngừng lại. Tường Nhi nhà ta thật giỏi giang.”

Phu thê hai người không hề giả vờ. Ban đầu, quả thật họ chỉ định khen ngon để an ủi Tường Nhi, nhưng khi nếm thử mới hay, những món ăn này ngon miệng vô cùng.

Họ hết lời khen ngợi khiến mặt Lê Tường có chút ửng hồng. Quả thật, không có chuyện gì khiến nàng vui sướng hơn việc tài nghệ nấu nướng của mình được công nhận.

Cả nhà vui vẻ dùng xong bữa cơm chiều. Khi chuẩn bị rửa chén, nàng thấy trong vại gốm còn dư lại không ít canh. Vốn dĩ nàng định để dành canh này uống vào ngày mai, nhưng khi chuẩn bị ra bờ sông, nàng lại thay đổi suy nghĩ.

Tối hôm qua Ngũ lão tứ cũng đã đến đoạn sông đó giặt quần áo. Đoạn sông ấy lại vắng vẻ, hẻo lánh như thế, dù nàng mang một chén canh qua đó, cũng chẳng sợ người khác trông thấy.