Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 262



“Tiểu cữu cữu, ngươi cứ làm việc đi, hai người này cứ giao cho chúng ta xử lý.”

Sau khi Lê Tường gật đầu với Tiêu đầu Sài, nàng không hề có ý định mời bọn họ vào cửa hàng. Hiện tại bên trong đang buôn bán, Lạc Trạch tinh thần cũng chẳng tốt, cần phải đưa hắn đến tiệm t.h.u.ố.c tĩnh dưỡng.

Nàng đang chuẩn bị khách khí tiễn khách rời đi, thì bỗng nghe thấy tiếng hai con ngựa thở dốc truyền đến từ bên ngoài. Rất nhanh sau đó, hai nam nhân ăn vận khá hoa lệ đã bước đến cửa sau của cửa hàng.

Tiêu đầu Sài khẽ nhắc: “Chính là ông chủ của quán cơm.”

Nam nhân kia nở một nụ cười cưỡng gượng, vừa gặp mặt đã không ngừng lời ca ngợi Lê Tường. Chờ đến khi hắn khen tới mức không còn từ nào để tán tụng nữa, phát hiện Lê Tường vẫn lạnh nhạt, lúc này hắn mới chịu dừng lại.

“Lê cô nương, hay là chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống bàn chuyện?”

Lê Tường trầm ngâm một lát rồi gật đầu đồng ý. Sau đó, nàng quay người vào nhà bếp dặn dò Tiểu cữu cữu một tiếng. Khi bước ra ngoài, nàng lại khẽ kéo tay áo Ngũ Thừa Phong, nhỏ giọng mời hắn cùng sư phụ hắn đến quán đối diện ngồi chờ một lát.

Hiển nhiên nàng sợ người trong nhà không thể chế ngự hai kẻ này, bèn muốn nhờ hai vị tiêu sư bọn họ làm chỗ dựa. Ngũ Thừa Phong tự nhiên là không hề do dự mà đồng ý ngay, hắn kéo sư phụ một cái, thậm chí còn chẳng ngại ngần cứ thế kéo tuột người ông qua bên kia.

Có hai vị tiêu sư làm chứng, Lê Tường quả thực an tâm hơn không ít, nàng cũng tự tin hơn nhiều khi đối đáp với đối phương.

“Không biết giữa buổi sớm thế này, nhị vị có chuyện gì muốn ghé tiệm ăn của nhà ta?”

Nam nhân béo dẫn đầu cười ngượng nghịu, trước tiên tự giới thiệu bản thân. Cả hai đều họ Lâm, là chủ của quán Lâm Ký phía sau phố Minh Kiều.

“Mục đích của chúng ta khi tới đây, chắc hẳn Lê cô nương đã rõ. Chẳng là hai tiểu nhị nhà ta đêm qua đi nhầm đường, không cẩn thận lại đi vào trong tiệm thịt hầm của quý gia...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị tiếng cười của Lê Tường cắt ngang.

“Xin lỗi, quả thực ta thấy nực cười. Cửa sau của tiệm thịt hầm đã được người nhà ta khóa cài cẩn thận. Lại có chuyện để người của ngài 'không cẩn thận' mở ra được sao? Quả thực là quá thiếu cẩn trọng rồi.”

Sắc mặt nam nhân còn lại lập tức trở nên khó coi, hẳn hắn là kẻ nóng nảy. Nghe lời Lê Tường nói, hắn định nổi giận, nhưng bị nam nhân béo kia đè lại.

“Lê cô nương, chuyện này cứ tiếp tục truy cứu e rằng không hay. Dù gì chúng ta cũng là người cùng ngành, về sau cúi đầu ngẩng đầu còn phải nhìn nhau, rộng lượng một chút thì hơn. Bỏ qua chuyện này đi, xét cho cùng, quý gia cũng không có tổn thất gì lớn.”

Nghe dứt lời, trong lòng Lê Tường dâng lên một cỗ khinh thường vô hạn. Nàng chưa bao giờ thấy loại người vô liêm sỉ đến mức này. Một tên ăn trộm lại có mặt mũi đến cửa nhà bị hại để khoe khoang quyền thế.

“Ông chủ Lâm, ta nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì đáng để nói thêm. Ngài xem, ta còn phải dẫn người lên nha môn trình báo, hay là buổi chiều ngài lại ghé qua?”

Lâm Hữu Kim đâu dám đồng ý với nàng, nếu mang hai tên kia đi báo quan, chắc chắn hai tên tiểu nhị đó sẽ bị dọa tới mức khai hết sạch, khi đó danh tiếng Lâm Ký sẽ thối nát hết cả.

“Lê cô nương, chuyện này chúng ta cứ bình tĩnh bàn bạc. Xem ra cô nương cũng không chịu tổn thất gì lớn, hay là chúng ta bồi thường cô một khoản tiền, cô thấy thế nào?”

Lê Tường làm ra vẻ hứng thú.

“Ha? Các ngươi định bồi thường bao nhiêu?”

Nam nhân béo lén nhìn đệ đệ mình, rồi rụt rè giơ lên hai ngón. Thấy ánh mắt Lê Tường không chút lay động, hắn đành lặng lẽ thêm một ngón nữa.