Thời điểm việc làm ăn nhà bọn họ đắt khách nhất, lợi nhuận một ngày cũng chỉ được hơn bốn trăm văn tiền. Cửa hàng Lê gia này đóng cửa nửa ngày, thiệt hại nhiều nhất chỉ khoảng hai trăm văn, bởi vậy ba trăm văn tiền (tương đương ba ngân bối nhỏ) đã là điểm mấu chốt của hắn.
“Mới ba ngân bối ư? Chưa đủ.”
“Cái gì?! Ngươi là đồ ăn cướp sao? Dám đòi tới tận ba ngân bối!”
Lâm Hữu Ngân vỗ bàn một cái, lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt hung hãn, hận không thể lao lên xé nát Lê Tường ngay tại chỗ. Ngũ Thừa Phong cũng lập tức đứng dậy, tiện thể kéo luôn sư phụ đang ngồi kề bên đứng dậy.
Lúc này, hai người họ Lâm mới chợt chú ý tới người vẫn luôn yên lặng gặm thịt hầm bên kia lại chính là Tiêu đầu Sài của Tiêu cục Vĩnh Minh!
“Hai vị Lâm chưởng quỹ, hai người đã đuối lý rồi, chi bằng nghe theo yêu cầu của khổ chủ. Bắt nạt một cô nương nhỏ bé như vậy, thật không ra thể thống gì.”
Nói xong, Tiêu đầu Sài lại ngồi xuống chỗ, tiếp tục gặm chiếc đuôi heo trên tay.
Lê Tường cũng rất nể tình, chủ động mở miệng đưa ra lời tính toán.
“Đêm hôm khuya khoắt, hai tên tiểu nhị nhà ngươi xông vào cửa hàng thịt hầm của ta. Chưa kể chúng hủy hoại hai nồi nước cốt trên bếp, chỉ riêng việc chúng cầm đao làm bị thương tiểu nhị của chúng ta, m.á.u đổ lênh láng mặt đất, đến giờ hắn vẫn còn đang nằm trên giường không thể trở dậy. Ta chỉ tính riêng tiền t.h.u.ố.c men trị thương, tiền hai nồi nước cốt bị hỏng, đã vượt xa con số ba ngân bối kia, đó là ta còn tính nhẹ. Tổng thiệt hại, e rằng cũng phải tới ít nhất năm ngân bối!”
Hai huynh đệ Lâm gia đồng thời tuôn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhiều như vậy làm sao bọn họ bồi thường nổi đây…
Chính vì hai huynh đệ Lâm gia không có đủ tiền mua công thức, mới nghĩ tới chuyện để tiểu nhị nhà mình đi mua. Sau khi mua không được, lại nảy ra cách đi trộm. Hiện tại thì hay rồi, công thức không tới tay, lại còn phải bồi thường tiền cho người ta. Càng nghĩ, lòng càng đau đớn như bị khoét tim róc xương.
“Nếu cảm thấy không ổn thì cứ để chúng ta báo quan giải quyết đi, chút tổn thất đó ta vẫn gánh vác được.”
Lê Tường không hề nói đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Huynh đệ Lâm gia cũng biết, nếu báo quan, chắc chắn hậu quả bọn họ gánh chịu không chỉ là danh tiếng tiệm ăn bị hủy hoại, mà có lẽ quan phủ còn phán bồi thường một khoản lớn hơn gấp bội. Khi đó, sự khó chịu sẽ còn lớn hơn hiện tại rất nhiều.
Quá hối hận, tại sao hai người bọn họ lại phái hai tên ngu xuẩn như vậy đi trộm công thức chứ?
“Năm, năm ngân bối thì năm ngân bối!”
Sau khi nghiến răng rít ra từng chữ, sắc mặt hai huynh đệ Lâm gia đều trở nên cực kỳ khó coi.
“Thế nhưng chúng ta không mang theo đủ số ngân bối này, có thể cho chúng ta mang người đi trước được không.”
“Không được.”
Lỡ cho chúng đón người đi rồi, liệu chúng có còn chịu nhận lỗi? Hiển nhiên, Lê Tường không hề có chút tín nhiệm nào dành cho loại người vô liêm sỉ này.
“Vừa rồi ta thấy hai vị Lâm chưởng quỹ ngồi xe ngựa tới, chắc chắn chạy một chuyến quay về lấy tiền cũng không mệt nhọc gì đâu. Lại nói, cửa hàng của ta nào có mọc cánh mà bay, chờ thêm nửa ngày cũng chẳng mất mát gì.”
Huynh đệ Lâm gia: “……”
Dường như quan hệ giữa Tiêu đầu Sài và tiểu cô nương này không hề nông cạn. Thôi, tính toán làm gì nữa, cứ coi như là một lần gặp tai ương khó lường ngoài đường vậy. Hai huynh đệ bọn họ không nói cái gì nữa, cuối cùng chỉ đành sầm mặt đi ra cửa.
Thấy bọn họ đi xa, lúc này Lê Tường mới thở phào nhẹ nhõm, nàng chợt nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh rồi.
Trong nhà nàng toàn là người ốm đau, chỉ duy nhất phụ thân còn chút khả năng chống đỡ, bởi vậy có quá nhiều chuyện nàng cần bận tâm, lo lắng. Nếu không phải có Tiêu đầu Sài và Tứ ca ở chỗ này, chắc chắn chuyện hôm nay không giải quyết suôn sẻ dễ dàng như vậy.
“Tứ ca, hôm nay đa tạ ngươi và Tiêu đầu Sài.”