Nhìn bộ dáng chật vật của hai tỳ nữ, Lê Tường đành phải để nương và hai tỷ muội Đào Tử đi ra ngoài tránh một lát.
Quả thực món Gà Tê Cay này hơi cay một chút, phần thông gió trong phòng bếp lại không tốt mấy. Nhưng nàng đã ngửi hương vị này quen lắm rồi, chẳng cảm thấy sặc sụa chút nào.
Rất nhanh món Gà Tê Cay cũng đã xong. Cuối cùng chỉ cần rải lên một chút hạt mè là có thể bỏ vào đĩa, bưng ra ngoài. Lúc này thịt đùi gà và thịt ức gà trong nồi canh xương hầm vẫn chưa chín mềm, nàng cần phải làm món Canh Thịt Trơn trước.
Thịt trơn chính là từng lát thịt mỏng đã được tẩm ướp sẵn gia vị, lại lăn qua tinh bột, tiếp theo mới bỏ vào nồi luộc chín mềm.
Vì thịt được lăn qua tinh bột rồi luộc, khi bắc ra sẽ đạt độ trơn nhẵn và mềm mại tuyệt đối, dù là thịt nạc cũng không hề bị khô cứng.
Lê Tường chỉ bỏ thêm một chút súp lơ thái nhỏ và lá rau cần để tăng hương thơm cho canh. Chỉ cần nước sôi là bỏ thêm thịt vào, lại cho thêm chút muối và bột tôm cơ bản là xong, món này đã có thể bỏ ra ngoài được rồi. Còn món cuối cùng, nàng vớt thịt gà lên làm gỏi thịt gà xé, làm xong món này là đủ một bữa thịnh soạn.
Hai vị lão gia tử chắc chỉ cần ăn ba món như vậy là đủ rồi.
Nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện hai lão gia tử mồ hôi thấm đẫm trán, song thần sắc lại vô cùng thư thái, hiển nhiên là đang cực kỳ mãn nguyện.
Nhìn đồ ăn tự tay mình làm ra được người khác từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng, Lê Tường chỉ cảm thấy trong nháy mắt sự mệt mỏi toàn thân đã tan biến hơn phân nửa.
“Tương Nhi, bàn số 3 muốn một phần rau cần xào thịt sợi, một chén canh cá trích.”
“Đã rõ!”
Lê Tường vừa trả lời vừa rửa nồi bắt đầu tiếp tục bận rộn.
Ở bên ngoài, Mông lão gia tử vẫy tay, cho hộ vệ đi mua hai bình rượu mang về cho lão và lão bằng hữu bên cạnh. Thưởng thức một miếng Gà Tê Cay, nhấp thêm một ngụm rượu, quả là sảng khoái vô cùng!
“Đúng vậy, phải ăn như thế này mới hợp khẩu vị của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đồ ăn mỹ vị thế này, nếu nhai thêm một miếng cơm khô, e rằng sẽ thấy hương vị có phần lạc điệu. Hiện tại khi làm một ngụm rượu hắn mới hiểu, bát cơm kia đúng là thứ dư thừa.
“Thế nào, lão Vu? Ta không lừa ngươi chứ? Tay nghề làm cơm canh của nha đầu này thực sự có chỗ hơn người, người trong tửu lầu của ngươi không thể sánh bằng đâu.”
“Đúng là mỹ vị tuyệt trần.”
Vu lão gia tử kẹp một mảnh thịt cá tuyết trắng trơn mềm, lão nghĩ mãi mà không nghĩ ra, rốt cuộc tiểu nha đầu kia đã chế biến nó như thế nào mà trơn mềm đến vậy.
Còn món Canh Thịt Trơn kia nữa, rõ ràng là làm bằng thịt nạc, nhưng ăn lên lại cảm thấy vị trơn mềm của nó chẳng có chút liên quan nào với phần thịt nạc khô cứng kia.
Lão đã mở tửu lầu nhiều năm như vậy, nhưng đây lại là lần đầu bắt gặp một món ăn mà lão nghĩ mãi không tìm được đầu mối.
Lê tiểu nha đầu có cách xử lý thịt thật hiếm có, chắc chắn là bí quyết có một không hai của nàng, hơn nữa phương thức nấu ăn của nàng cũng rất mới lạ.
Lấy đơn cử như chậu cá hầm ớt này. Nếu nói đây là thức ăn, lại thấy nó ngập trong nước canh; nhưng nếu bảo là canh, thì lớp dầu đỏ rực phía trên lại quá dày, khó lòng mà nuốt trôi.
“Lão già kia, ngươi ngẩn ngơ cái gì? Rốt cuộc là ăn hay không ăn đây? Nếu ngươi không động đũa, vậy ta sẽ độc chiếm hết một mình đấy.”
Mông lão gia tử vừa dứt lời, Vu lão gia tử đã hoàn hồn trở lại, lập tức cướp vài miếng gà tê cay, bỏ vào trong chén.
“Tại sao ngươi vẫn thích cướp đồ ăn như vậy, già mà còn bất nhã.”
“Ta……”
Vu lão gia tử c.ắ.n một miếng gà. Vừa nhai được vài cái, chợt thấy trong khoang miệng có vật lạ. Lão nhổ ra xem, hóa ra lại là một chiếc răng!