Lê Tường gật gật đầu, nàng không hề phủ nhận.
“Đương nhiên là động tâm, nhiều tiền như vậy. Thế nhưng có những loại tiền cầm vào sẽ phỏng tay.”
Cuối cùng, nàng đành phải nói thật cho Mông lão gia tử, để hai vị lão gia tử này hoàn toàn hết hy vọng.
“Mông gia gia, ta nói thật lòng. Nhà chúng ta chỉ là một đám người thành thật từ nông thôn ra đây kiếm miếng ăn. Một ngày chỉ cần kiếm chút tiền lẻ, yên lặng kiên định là được rồi. Nếu ta thật sự tham gia đại hội thử đồ ăn kia, thật sự giúp đỡ Vu lão gia tử đạt được tư cách đó, ngài nói xem, những người bị rớt có thể vui vẻ chấp nhận hay không?”
“Hóa ra ngươi lo lắng về chuyện này…”
Mông Liêu lập tức cười to hai tiếng.
“Nha đầu, chuyện khác ta còn không dám bảo đảm, nhưng nếu ngươi lại lo lắng về vấn đề này, ngược lại, ta có thể bảo đảm cho ngươi, tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện như vậy hoặc tương tự như thế.”
Ánh mắt của Mông lão gia tử vừa kiên định vừa đầy mạnh mẽ, chỉ suýt chút nữa là Lê Tường đã tin lời lão.
“Mông gia gia, chuyện này không thể nói đùa được đâu.”
“Ta đâu có nói đùa, ta nói thật mà.”
Mông Liêu không trực tiếp phơi bày thân phận của mình, lão chỉ bảo hộ vệ của mình vào cửa hàng, nói thẳng ra nếu Lê Tường chịu nhận lời, lão sẽ lập tức để cho hộ vệ của mình ngày đêm canh giữ ở bên ngoài cửa hàng, bảo vệ người nhà nàng.
Lê Tường: “…”
“Làm sao? Còn chỗ nào không hài lòng ư? Nếu có ngươi lại nói ta nghe một chút.”
Mông Liêu có dự cảm chuyện đã sắp thành công, cho nên lão lập tức thừa thắng xông lên. Quả thật Lê Tường có chút động tâm.
Nói cho cùng, thân phận của Mông lão gia tử không tầm thường, có lão bảo đảm, chắc chắn sự an toàn của cả gia đình nàng sẽ không thành vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Chỉ là ta đâu phải người của Cẩm Thực Đường, cứ như vậy đi tham gia, lỡ bị phát hiện, quan phủ có trách tội không?”
Lần này lại tới phiên Mông lão gia tử có chút ngẩn người.
Cũng đúng, quy định của người ta là như vậy, nếu tất cả đều mời người từ bên ngoài tới tham gia, tới lúc đó chẳng phải là rối loạn từ bên trong sao? Không được, lão cần phải trở về hỏi rõ lão gia hỏa kia cho rõ ràng đã.
Mông Liêu tới lui vội vàng, thậm chí còn chưa kịp nói lắp bắp câu nào đã nhanh chóng rời đi.
Lê Tường lộ vẻ bất đắc dĩ, nàng liền đem chuyện này kể lại cho phụ mẫu cùng biểu tỷ hay. Đương nhiên không hề ngoài ý muốn, vừa nói xong đã bị cả nhà phản đối kịch liệt.
Ngươi nghĩ việc tham gia đại hội là dễ dàng ư? Phải biết, đại hội này do chính đại nhân Tri Châu nếm thử rồi mới đích thân chọn lựa. Hơn nữa, tay nghề của nữ nhi nhà bọn họ dẫu có hơn người, tất nhiên sẽ trúng tuyển, nhưng lỡ đâu có kẻ để ý rồi rêu rao toạc ra trước mặt đại nhân Tri Châu thì sao...
“Chúng ta có thể từ từ tích cóp tiền bạc, chuyện này quá đỗi mạo hiểm, tuyệt đối không được.”
Lê Tường khẽ gật đầu, quyết định nghe theo lời phụ mẫu. Lần sau nếu Mông lão gia tử kia lại đến, nàng nhất định sẽ từ chối lão.
“Chủ quán đâu?! Chết khuất ở nơi nào rồi?”
Thanh âm bên ngoài kia quá đỗi quen thuộc, quen thuộc đến mức Lê Tường vừa nghe thấy đã bắt đầu nổi da gà.
Trời đất, đó là thanh âm của Kiều thẩm!
Người Lê gia đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai muốn ra ngoài tiếp đãi ả ta hết. Người này quá đỗi lắm điều, nếu để ả biết được nhà ta mở cửa hàng trong thành, e rằng sẽ rêu rao khắp chốn, gây ra sóng gió một phen.
Đặc biệt, nếu chuyện này tới tai Quan gia, nhà nàng nhất định sẽ không còn những ngày yên tĩnh nữa.
“Đào Tử, ngươi hãy ra ngoài hỏi xem ả muốn dùng gì. Nếu chỉ là mì sợi thì cứ tiếp đãi, còn nếu là các món xào nấu linh tinh khác, hãy bảo họ quán ta sắp đóng cửa, nguyên liệu đã bán hết cả rồi.”
Đào Tử gật đầu, lập tức vén lên mành đi ra ngoài. Cả nhà Lê Tường, cứ như những tên ăn trộm, rúc sát vào vách tường lắng nghe động tĩnh bên ngoài.