Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 281



“Hai vị khách nhân, xin hỏi muốn dùng món gì?”

Kiều thị bực dọc, liếc xéo Đào Tử một cái, trợn cả tròng mắt trắng, không kiên nhẫn nói: “Ta không biết chữ, nên chẳng rõ trên vách viết những món nào. Cứ dọn món rẻ nhất ra đây là được.”

Nụ cười trên mặt Đào Tử vẫn còn nguyên, nàng ấy lập tức đáp lời.

Lê Tường quay đầu ra hiệu cho biểu tỷ đưa lỗ tai lại đây, sau đó nhỏ giọng nói với nàng ấy một câu. Quan Thúy Nhi lập tức đi cắt một đống mì, bắt đầu kéo sợi.

Món rẻ nhất cửa hàng là mì trắng, làm rất nhanh, như vậy chỉ một lát sau đã có thể đuổi hai người bên ngoài kia đi rồi.

“Đào Tử, người đi cùng vị đại thẩm kia là nam nhân hay nữ nhân?”

Không đợi Đào Tử trả lời, mọi người đã nghe được bên ngoài cửa hàng có một cô nương gọi nương một tiếng.

Vậy không cần phải hỏi nữa rồi, chắc chắn là Kiều thị và ái nữ Ngũ Tiểu Mỹ của ả ta. Cũng đúng, Kiều thị đâu phải loại người dám bỏ tiền ra đưa người khác vào cửa hàng ăn uống.

“Nương, chúng ta còn phải nhẫn nhịn bao lâu nữa? Mỗi ngày ở đây chịu đựng bực bội, còn không bằng sống trong thôn đâu!”

“Ngươi gấp cái gì? Hiện tại nàng ỷ vào hài nhi trong bụng nên mới dám kiêu ngạo trước mặt ta, ngươi chờ tới khi giọt m.á.u đó rơi xuống đất thử xem, xem ta đùa c.h.ế.t nàng ta như thế nào. Ngươi đó, sao lại không có tiền đồ như vậy, tại sao vô duyên vô cớ lại đi trộm đồ của nàng ta?! Sao ngươi nông cạn đến thế?”

Kiều thị cũng dồn nén bực bội trong lòng hồi lâu, nhân cơ hội này giáo huấn ái nữ nhà mình một hồi, khiến cho Lê Tường trong phòng bếp không nhịn cười nổi.

Kiều thẩm này còn không biết xấu hổ mà mắng Ngũ Tiểu Mỹ nông cạn, cũng không biết là ai cứ thấy đồ trong thôn là trộm, chẳng biết đã thó biết bao nhiêu trứng gà trứng vịt trong thôn rồi.

Quả thực, ái nữ của ả đã kế thừa hoàn toàn tính nết của mẫu thân!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chà! Nghe nội dung đoạn đối thoại này, dường như hai người bọn họ đã vào thành cư ngụ, và đang đối đầu với kiều thiếp của Ngũ Đại Khuê rồi chăng?! Thật là náo nhiệt!

“Nương, hay là chúng ta cứ quay về thôn đi thôi? Ở thôn ít ra mỗi ngày còn được ăn trứng gà. Người nhìn xem, giờ ở đây đến bóng dáng một quả trứng gà cũng không thấy. Bao nhiêu món ngon đều ở trong phòng ả ta. Chúng ta không những không được đụng vào, còn phải làm việc như nha hoàn của nàng ta vậy! Ta không cam lòng!”

“Không cam lòng cũng phải nhịn cho ta! Chịu đựng đi! Tóm lại là không thể trở về trong thôn được!”

Kiều thị này quả là người trọng sĩ diện, trước kia khi đệ đệ về quê, ả còn dặn dò phải đi loan truyền một phen khắp thôn, rằng sau này ả chính là người trong thành, sẽ ở lại kinh doanh. Bây giờ mới được bao lâu chứ? Nếu trở về chắc chắn sẽ bị người ta cười cho thối mũi.

Tưởng tượng đến cảnh tượng đó, ả ta cảm thấy không thể chấp nhận nổi, khác nào bị lột sạch xiêm y giữa chốn đông người.

“Ngươi ngẫm lại đi, bây giờ ngươi trở về trong thôn có thể hứa gả cho nhà nào? Còn ở lại chỗ này, lại có thể hứa gả cho nhà nào? Nếu không phải vì ngươi, ta có cần ở lại nơi này chịu đựng hai kẻ đó ư? Hừ, chưa nói đến việc muốn có một quả trứng gà để ăn cũng chẳng dễ dàng gì.”

Kiều thị làm ra vẻ cực kỳ rộng rãi, lớn tiếng hô về phía phòng bếp.

“Bỏ vào bát mì hai cái trứng!”

Đào Tử vội vàng lên tiếng, sau đó nàng ấy lập tức cầm hai trứng gà đưa cho Quan Thúy Nhi.

Hai mẹ con bên ngoài lại tiếp tục lẩm bẩm oán trách. Quả thực, câu chuyện của họ nghe chẳng khác nào hí khúc hay tiểu phẩm kịch, tình tiết cũng lên xuống gay cấn không ngờ.

Quan thị nghe xong quả thật cảm thấy thoải mái trong lòng, nỗi buồn bực trong n.g.ự.c bà cũng bớt đi rất nhiều.

Bao nhiêu năm rồi, bà đều bị Kiều thị làm cho nghẹn một bụng lửa giận như vậy, hiện giờ coi như tâm lý bà đã cân bằng trở lại.