Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 284



Trang phục và cách ăn mặc của thái gia gia trong mộng lại giống hệt vị lão thần tiên trong giấc mơ của nữ nhi hắn.

Kể cũng lạ, sau khi tỉnh lại, hắn lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, không còn chút bất an, lo lắng nào như trước đây nữa.

Chắc hẳn là thái gia gia đau lòng cho hắn, nên mới mượn cơ hội này tới chỉ điểm nữ nhi, trao cho nàng tay nghề bếp núc.

Thời điểm tế tổ năm sau, nhất định phải dâng thật nhiều lễ vật lên chư vị tiền bối mới phải.

"Phụ thân, người còn thức không? Hôm nay mưa lớn quá, nên ra chợ mua hàng sớm một chút."

"Ta tới ngay đây!"

Lê Giang vội vàng mặc xong xiêm y đi xuống lầu. Trời đã mưa cả đêm, nhưng sáng hôm nay vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, vẫn là mưa lớn như cũ. Những hạt mưa lớn đập vào mặt còn hơi đau rát.

Trong thời tiết như thế này, chắc chắn không có quá nhiều người ra chợ bán thức ăn. Bên chợ chỉ có chừng mười mấy sạp hàng dựng lều lán che mưa che nắng.

Nói như vậy, hôm nay chắc chắn sẽ chỉ có vài sạp hàng có đồ để mua, nên đi sớm mới tốt.

Bởi vậy, hắn còn không kịp dùng bữa sáng đã khoác áo tơi vào, thúc xe đẩy tay ra cửa. Có điều, chân trước hắn vừa đi, sau lưng đã có người lái buôn đồ ăn tới tận cửa.

"Lê cô nương, ngày thường nhà chúng ta vẫn thường mua đồ ăn nhà ta, số lượng cũng khá nhiều. Ta nghĩ hôm nay trời mưa, chắc cô nương không tiện ra ngoài, nên mới tới hỏi xem các ngươi còn cần mua gì không. Nếu muốn, ta lập tức rút hàng về chở qua cho các ngươi."

Lê Tường rất ít khi đi mua đồ ăn nên không nhận ra lão bá này, nhưng Quan Thúy Nhi lại rất quen thuộc.

"Tỏi mầm, hành gừng, cùng mấy loại gia vị linh tinh của nhà chúng ta đều mua từ tay lão bá ấy, ngươi còn khen tỏi mầm nhà người ta thơm nức mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vừa nói như vậy, Lê Tường đã hiểu ra. Đúng là tỏi mầm của lão bá này không tồi, lá dài rộng, mùi hương nồng đậm mà không hề có chút sâu đục hay lá vàng nào. Nếu mang tới hiện đại, tuyệt đối sẽ trở thành loại rau xanh có phẩm chất xuất sắc.

"Lão bá, hôm nay mưa lớn quá, có lẽ chúng ta không cần số lượng quá nhiều. Đại khái cần mỗi loại hành và cọng hoa tỏi non mười lăm cân là được. Nhà ngươi có xa không? Nếu xa quá thì không cần chở qua đâu, chỉ sợ lão nhân gia vòng đi vòng lại vất vả."

"Không xa, không xa, bảo đảm sau nửa canh giờ nữa ta sẽ mang qua cho các ngươi."

Ba mươi cân đó, cũng không phải là số lượng nhỏ. Hôm nay vất vả một chuyến này, lão bá cũng coi như có khoản thu nhập kha khá. Sau khi nhận được số lượng chính xác, lão bá lập tức xoay người biến mất trong màn mưa.

Không trung âm u, mây đen hạ thấp đến nỗi như sắp chạm vào đầu. Nhìn tình hình này, chắc chắn trời sẽ không tạnh trong chốc lát được.

Lê Tường mặc áo tơi xong liền đi qua cửa hàng thịt hầm, vừa lúc gặp người của Bạch gia tới kéo món hầm.

Không cần biết hôm nay bán hàng ra sao, chỉ biết hôm qua bọn họ đã đưa tiền đặt cọc, hiển nhiên hôm nay phải tới kéo hàng.

Nàng chỉ qua nói một tiếng với tiểu cữu cữu, dặn dò hôm nay sẽ mua ít nội tạng một chút, nên hàng hoá cũng làm ít đi. Nếu bán xong sớm, cứ đóng cửa nghỉ ngơi sớm.

Lúc trở về, từ đằng xa nàng đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa dừng ngay đoạn đường tắt gần cửa hàng nhà mình. Không cần đoán cũng biết, khẳng định là Vu lão gia tử lại tới nữa.

Trong lòng Lê Tường có chút phiền muộn. Theo lý lẽ thường tình, Mông, Vu hai vị lão gia tử đều là người từng trải, lại lớn tuổi như vậy, hẳn nên hiểu rằng cứ làm khó người khác sẽ khiến người ta sinh ra phản cảm như thế nào. Chẳng hiểu tại sao hai người ấy cứ lặp đi lặp lại, ba lần tìm tới cửa nhà nàng vậy? Có thời gian tìm nàng, chi bằng dùng thời gian đó đi tìm một vị đầu bếp khác thì hơn.

Trong lòng nàng không vui, trên mặt cũng mang theo vài phần bực bội, nhưng sau khi bước vào nhà, thấy một đoàn người trong phòng, nàng lập tức kinh ngạc.

Vu lão gia tử, Mông lão gia tử, vài tên hộ vệ, còn có một vị mặc quan phục.