“Không nói tới bà ta nữa, ra bên ngoài xem khách nhân đã dùng bữa xong chưa? Nếu họ ăn xong thì dọn dẹp một chút rồi đóng cửa đi.”
Lê Tường vừa dứt lời, đột nhiên trên không trung ầm ầm vang lên một tiếng động lớn.
“Sét đánh…”
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Lê Tường xuyên qua tới giờ, nàng nghe được thanh âm sấm sét vang vọng. Nếu đã có sét đánh, vậy trời có thể mưa hay không?
Chừng một nén nhang sau, từ trên không trung bắt đầu rơi xuống những giọt mưa lớn như hạt đậu, lại còn có xu hướng càng ngày càng nặng hạt. Lê Gia Tiểu Thực đóng cửa lớn, đóng cửa sổ, cả nhà đều tập trung ở dưới lầu.
Lê Giang lau khô cái bàn, sau đó ở bên cạnh tức phụ trải nguyên liệu may áo. Lê Tường và Quan Thúy Nhi lại vào phòng bếp dạy hai tỷ muội Đào Tử các loại phương pháp làm vỏ bánh, gói bánh.
Vừa vặn cũng cần gói, chốc lát nữa dùng món này làm cơm chiều luôn.
“A, bắt chước theo ta này, dùng hai ngón tay giữ lấy mép vỏ bánh bao, đừng cử động ngón cái, ngón trỏ gấp về phía trước sau đó niết một cái, giống như vậy. Ban đầu làm chậm một chút không sao đâu, sau khi quen tay sẽ nhanh thôi.”
Lê Tường làm mẫu gói một cái bánh bao, sau đó qua sửa ngón tay của Đào Tử cho đúng. Nàng và biểu tỷ mỗi người dạy một người. Cũng không biết vì sao, Hạnh Tử học gói mấy thứ này vừa nhanh vừa đẹp, còn Đào Tử thì sao? Nàng ấy hơi vụng về một chút, ít nhất cũng phải hướng dẫn mười mấy lần mới nắm được một chút phương pháp.
Ngay lúc đang dạy dỗ hăng say, bỗng nhiên cửa sau bị ai đó đập.
“Thúy Nhi, mau mở cửa.”
Là thanh âm của Lạc Trạch!
Quan Thúy Nhi vội vàng đứng dậy ra mở cửa, nàng ấy vừa mở vừa lẩm bẩm:
“Trời mưa lớn như vậy, ngươi qua đây làm gì? Vết thương trên tay ngươi không được dính nước đâu!”
Lạc Trạch gỡ áo tơi trên người mình xuống rồi treo ở phía sau cửa, nở một nụ cười lấy lòng, nói: “Không ướt đâu, ta có mặc áo tơi mà. Ta… ta qua đây đưa tiền lời buôn bán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường nhận túi tiền, cười trêu chọc một câu:
“Nào phải qua đưa túi tiền, rõ ràng là có người sợ tiểu nương tử nhà mình qua đưa cơm bị mưa gió làm ướt nên mới vội vàng lặn lội đến đây thôi!”
Lạc Trạch cười sảng khoái, khiến Quan Thúy Nhi ngượng nghịu vô ngần. Nàng mang nước ấm đến, rồi tìm một chiếc khăn sạch dự phòng đưa cho hắn xoa xoa nước trên người.
"Miệng vết thương trên tay có dính nước không?"
"Không có, không có, vẫn còn nguyên vẹn đây này."
Lạc Trạch đưa cánh tay bị thương đến gần ánh đèn, quả nhiên không dính một giọt nước nào, lúc này Quan Thúy Nhi mới an tâm.
"Vậy ngươi ngồi chờ một lát, chúng ta sẽ gói xong rất nhanh thôi."
Lê Tường đứng nhìn hai người cứ qua lại chăm sóc nhau như vậy một hồi, cuối cùng không nhịn được mà mỉm cười. Nhìn dáng vẻ này, bảo là không có chuyện gì e rằng chẳng ai tin nổi.
Nàng rất biết ý, dẫn theo Đào Tử đi rửa nồi niêu, chuẩn bị hấp bánh bao và nấu sủi cảo. Hạnh Tử thì được nàng gọi đến nhóm lửa.
Hai nha hoàn đã bận rộn cả một ngày trời, nay mới được chính thức động vào bột mì trong chốc lát, hiển nhiên phải cho họ cơ hội để thực tập rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lê Tường đưa tiền cho phụ thân, dặn hắn ngày mai đi ra ngoài nhớ đổi thành ngân bối. Cả một bình tiền đồng đầy ắp đó khiến Lê Giang cả đêm cứ trằn trọc không sao chợp mắt được.
Gia đình bọn họ mới vào thành chưa đầy hai tháng, vậy mà đã kiếm được nhiều tiền như thế. Chuyện này lẽ nào lại là sự thật?
Hai tháng trước, hắn còn phải đau đầu vì mấy trăm đồng bối để mua t.h.u.ố.c cho tức phụ, nhưng hiện tại, mỗi ngày nhà bọn họ đã kiếm được mấy trăm đồng bối. Hắn có cảm giác như đang nằm mơ. Chẳng lẽ thật sự là tổ tông hiển linh sao?
Cũng không biết có phải vì ban ngày tâm niệm quá nhiều, ban đêm mới nằm mộng hay không, chỉ biết đêm hôm đó, hắn nằm mơ thấy thái gia gia của mình.