Lê Tường nghĩ không cần thiết phải lừa gạt lão, vì vậy thành thật nói với Thu lão rằng trước n.g.ự.c có chút khó chịu, cảm giác như bị vật gì đó lấp kín, hơi nghèn nghẹn.
Thu lão gật đầu liên tục, sau đó lấy ra mấy cây ngân châm từ trong chiếc hộp gỗ tùy thân, quan sát một lát rồi trực tiếp đ.â.m vào đầu ngón trỏ của Lê Tường.
Lão vẫn không nói thêm lời nào, chỉ cầm một chiếc bình nhỏ hứng lấy chỗ m.á.u vừa chảy ra, sau đó lại lần lượt đ.â.m từng ngón còn lại.
Sau khi mười đầu ngón tay đều bị đ.â.m qua, cuối cùng Lê Tường cũng không nén nổi tò mò, đành phải mở miệng hỏi: “Thu lão, ta rốt cuộc đã mắc phải bệnh gì? Ngài lấy m.á.u của ta có công dụng gì vậy?”
“Tự nhiên là có công dụng của nó,” Thu lão đáp lời: “Bệnh của ngươi ta đã chữa xong rồi. Lát nữa ta sẽ kê đơn thuốc, nhớ uống đủ bảy ngày, bệnh sẽ khỏi hẳn.”
Lão chỉ nói đã chữa xong, nhưng lại không nói đó là bệnh gì. Ngay cả Thanh Chi hỏi, lão cũng từ chối tiết lộ. Sau khi thu dọn đồ nghề xong xuôi, Thu lão yêu cầu người nhà Lê gia đưa lão tới phòng bếp.
“Ngày thường nha đầu trên lầu kia có dùng chung các loại đồ ăn với các ngươi không?”
Mọi người đều gật đầu đáp lời: “Tất nhiên là dùng chung rồi, ngày nào cũng như vậy.”
“Vậy bộ chén đũa của nàng đâu?”
Nhắc tới chén đũa, Quan thị lập tức mở tủ, lấy ra một chiếc chén họa hoa văn chế tác từ loại gỗ màu nâu sẫm.
Cơ hồ tất cả mọi người trong nhà đều dùng chén gốm, nhưng chẳng hiểu sao nàng liếc mắt một cái đã ưng ý chiếc chén này, còn nói nó rất có phong cách cổ kính.
Quan thị nghe không rõ những lời nữ nhi nói, nhưng thấy con gái thích thì cứ để mặc nàng dùng.
“Ngày thường Tường Nhi đều dùng bộ chén đũa này để ăn cơm. Chủ quán nói vật này được chế tác từ gỗ cây thu (Catalpa), giá cũng rẻ, đáng tiếc chỉ có mỗi một cái này.”
Thu lão nhận lấy cái chén, cẩn thận quan sát, lại đổ nước vào xem xét kỹ lưỡng. Trong lòng lão đã đoán được căn nguyên của bệnh rồi.
"Ta sẽ mang cái chén này đi, không cần phí khám bệnh." Lão khẽ liếc mắt ra hiệu cho Thanh Chi, nàng cũng không lập tức hỏi ý đồ của lão. Nàng ấy nhịn được một hồi lâu, mãi đến khi trên đường hồi phủ mới dám mở lời chất vấn.
"Thu lão, vì sao lão lại mang cái chén của người ta đi? Chẳng lẽ bệnh tình của Tường nha đầu nghiêm trọng lắm sao?"
"Không nghiêm trọng, ta nói thật mà, chỉ cần uống đủ bảy thang t.h.u.ố.c ta kê, bảo đảm t.h.u.ố.c hết bệnh tan."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy rốt cuộc nàng bị bệnh gì vậy? Ngươi cứ ra vẻ thần bí như thế, người nhà nàng đã bị ngươi làm cho lo lắng đến phát điên rồi."
Ngay cả Thanh Chi ta đây cũng tò mò không chịu nổi đây này.
"Nàng ấy không phải mắc bệnh, mà là trúng phải kỳ độc. Chẳng qua ngày thường độc tính ngấm ngầm khó phát hiện, chỉ vì hôm nay cơ thể nóng lên mới dẫn phát độc tính bộc phát, khiến nàng hôn mê mấy canh giờ liền."
"Do chiếc chén này ư?"
Thu lão tùy ý cầm cái chén, khẽ gật đầu.
Thanh Chi hiếu kỳ, nàng cẩn thận đ.á.n.h giá chiếc chén khắc hoa văn trên tay lão. Có điều càng nhìn càng thấy quen mắt, chỉ là ngay lúc này nàng ấy không nhớ ra mình đã từng thấy nó ở đâu.
"Ta thấy cái chén này quá đỗi quen thuộc..."
"Quen mắt là được rồi, đưa ta qua chỗ Tần Lục đi, ta có việc muốn nói với hắn."
Thanh Chi: "..."
Lão già tùy hứng! Nói chuyện cứ giữ bí mật mãi, chẳng lẽ nhìn người ta tò mò đến c.h.ế.t mới vừa lòng sao.
Mãi cho đến lúc xuống xe, Thu lão vẫn không nói thêm một lời nào. Lão vẫn cầm cái chén trong tay, sắc mặt ngưng trọng, sau đó trực tiếp đi vào thư phòng của Tần Lục.
"Thu lão? Sao muộn như vậy lão còn tới đây? Có chuyện gì gấp sao?"
"Cho ngươi xem một món đồ. Ừm, nhìn một chút đi."
Thu lão đặt cái chén lên bàn.
"Thế nào, có thấy quen không?"
Sắc mặt Tần Lục đại biến, hắn lập tức đứng dậy cầm cái chén lên cẩn thận đ.á.n.h giá một hồi rồi nói: "Ngươi lấy được cái chén này ở đâu? Chẳng phải nó đã bị người thiêu hủy rồi sao?"