Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 293



"Chắc là một cái khác được chế từ cùng một khúc gỗ đó. Hôm nay ta qua nhà tiểu cô nương Lê gia kia khám bệnh, mạch tượng của nàng và Liễu lão gia tử ngày xưa, giống nhau như đúc. Chỉ là nàng trúng độc nhẹ hơn nhiều, thân thể cũng tốt hơn, chỉ cần uống vài thang t.h.u.ố.c là sẽ khỏi hẳn thôi."

"Lê gia? Ngươi có biết bọn họ mua cái chén này từ chỗ nào không?"

Thu lão lắc đầu.

"Cái này phải do ngươi tự đi tra xét. Chiếc chén trước kia đã bị thiêu hủy, người chọn mua cũng đã chết, nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Thế nhưng hiện tại đã xuất hiện chiếc chén này, việc tra xét muốn bắt tay vào sẽ dễ dàng hơn nhiều. Ta chỉ là một lão nhân không có bản lĩnh gì, vẫn nên để ngươi đi lo lắng chuyện này thôi, xong việc ta đi đây."

Nói xong lão lập tức đứng dậy muốn rời đi, Tần Lục lại vội vàng gọi lão lại, ngập ngừng không nói nên lời: "Phu nhân chỗ đó thì sao..."

"Được rồi, ta biết rồi, sẽ tìm một lý do vẹn toàn để giải thích với nàng ấy."

Thu lão không kiên nhẫn đóng sầm cửa lại, sau đó chắp tay sau lưng đi thẳng.

Trong thư phòng, Tần Lục cầm cái chén trên bàn, ánh mắt càng lúc càng ngưng trọng.

Năm đó Liễu lão gia tử cố gắng chống đỡ với bệnh tật, làm hôn lễ xong cho hắn và Kiều Kiều, sau đó rốt cuộc lão gia tử cũng không còn cố gắng được nữa.

Hắn và Kiều Kiều túc trực bên giường, đã vô số lần bưng cái chén đựng đầy t.h.u.ố.c này đưa tới cho lão gia tử uống, hiển nhiên cực kỳ quen thuộc với nó.

Lần này, hắn nhất định phải tra ra được chân tướng.

Kỳ thật năm đó Liễu lão gia tử thật sự sinh bệnh, Thu lão cũng tự mình bắt mạch cho ông, lão còn xác định chỉ cần chịu khó uống t.h.u.ố.c an dưỡng, nhất định có thể khỏi hẳn.

Kết quả bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Chờ sau khi Thu lão xử lý xong chuyện nhà ở Bình Châu vội vàng trở về, Liễu lão gia tử đã rơi vào trạng thái hấp hối, lúc ấy uống t.h.u.ố.c và châm kim đã không còn tác dụng nữa.

Năm đó tất cả những chứng cứ về chuyện Liễu lão gia tử trúng độc đã bị thiêu hủy hết sạch, tất cả manh mối cũng bị cắt đứt, nhiều năm như vậy, chưa từng tra thêm được chút gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cũng bởi vậy Tần Lục vẫn không dám tiết lộ chuyện này cho Liễu phu nhân nghe, hắn không muốn làm nàng ấy muộn phiền thêm nữa.

Nhưng hắn có thể không nói cho phu nhân, lại không thể không nói cho Liễu Hoài Chi. Suy cho cùng hiện giờ Liễu Hoài Chi mới là gia chủ của Liễu gia, Liễu lão gia tử cũng cực kỳ yêu quý cháu trai này.

Khi còn nhỏ thì không nói, nhưng bây giờ Liễu Hoài Chi đã thành gia lập thất, có một số việc cũng nên cho đối phương biết.

Sáng sớm hôm sau Tần Lục một mình tới Liễu trạch, mang theo cái chén khắc hoa kia.

"Dượng, người nói chiếc chén này có độc, chẳng lẽ tổ phụ bị người ta hạ sát bằng độc d.ư.ợ.c sao?!"

Liễu Hoài Chi cầm cái chén kia lên, cả nửa ngày vẫn không phục hồi lại tinh thần. Nói thật, chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, bản thân hắn cũng không còn nhớ rõ chi tiết nữa, nhưng hắn lại có ấn tượng sâu sắc với cái chén này, bởi nó vẫn luôn xuất hiện trong phòng tổ phụ.

Nếu thật sự cái chén này có độc, vậy cũng có thể giải thích được vì sao tổ phụ chỉ bệnh một lần đã không cách nào tỉnh dậy nữa.

"Chiếc chén này không phải chén của tổ phụ ngươi. Cái chén của người đã bị kẻ khác thiêu hủy từ lâu rồi, bằng không ta cũng không kéo dài mọi chuyện tới tận bây giờ mà chưa lôi được kẻ đứng đằng sau ra ngoài ánh sáng."

"Dượng, người thật sự không biết kẻ đó là ai ư?"

Tần Lục: "..."

Quả nhiên hài tử đã lớn, không dễ lừa gạt nữa.

"Trong lòng ta có phỏng đoán, nhưng phỏng đoán vẫn là vô dụng, phải cần có chứng cứ xác thực mới được."

Liễu Hoài Chi tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng hiển nhiên, hiểu thì hiểu, trong lòng hắn vẫn đầy phẫn nộ.

"Năm đó tổ phụ bệnh nặng, mỗi lần hai kẻ đó đến thăm đều sốt sắng dâng nước cho người uống. Giờ ngẫm lại, ta mới biết bọn chúng quả là tâm địa lang sói, bất nhân bất nghĩa."