Việc kiểm kê tài sản tồn đọng là công việc giữa Liễu Trạch và phòng thu chi, hai bên đối chiếu sổ sách ròng rã ba ngày mới xem như hoàn tất.
Gia gia trước kia để lại cho hắn rất nhiều sản nghiệp, sau lại qua tay dượng (cha nuôi) quản lý, gia sản càng thêm hưng thịnh. Cho tới bây giờ, chính hắn tiếp quản được năm năm, khi kiểm kê lại mới kinh ngạc nhận ra số gia sản này đã tăng lên gần như gấp đôi.
Cũng may là như vậy. Nếu gia sản rơi vào tay hắn mà càng ngày càng tiêu điều đi, e rằng có cho hắn mười cái miệng cũng không cách nào giải thích được, hắn càng không còn mặt mũi đi gặp cô cô và dượng.
“Thiếu gia!”
“Tiến vào.”
Giọng Liễu Trạch có chút run rẩy, hắn đã nghe ra, người ngoài cửa chính là thuộc hạ hắn phái đi điều tra thân thế của mình.
“Thiếu gia, chuyện ngài phân phó, trên cơ bản thuộc hạ đã tra xét rõ ràng. Mười năm trước, đúng là trong một đoạn sông An Lăng đã từng phát sinh t.a.i n.ạ.n lật thuyền. Lúc ấy tất cả người trên thuyền đều rơi xuống nước, cuối cùng khi kéo lên bờ, đã có bốn người chết, và một người mất tích.”
“Người mất tích là ai?”
“Người mất tích là một nam hài mười tuổi, tên đăng ký trên huyện nha là Lê Trạch, người thôn Trường Hưng.”
Lạch cạch một tiếng, cây bút lông trong tay Liễu Trạch rơi xuống đất.
“Không phải ta đã dặn các ngươi cố gắng tra xét kỹ lưỡng sao? Hết rồi ư? Tình trạng hiện giờ của Lê gia ra sao?”
“Khởi điểm không tốt lắm. Sau t.a.i n.ạ.n đó, thân mẫu của Lê Trạch vì quá đỗi đau buồn mà thân thể vẫn suy nhược, ngày nào cũng phải dùng t.h.u.ố.c thang. Họ lại vốn là ngư dân đơn thuần, sống dựa vào việc đ.á.n.h bắt cá trên sông, trong thôn còn thiếu không ít nợ nần. Sau này……”
Dù trong lòng kinh ngạc đến khó tin, hai người vẫn cố gắng báo cáo theo sự thật đã tra được.
“Sau này, trong một lần ngoài ý muốn, tiểu muội của Lê Trạch kia bị rơi xuống nước, dường như nàng bỗng chốc thông suốt mọi lẽ. Từ đó, nhà bọn họ bắt đầu kinh doanh thực phẩm, không chỉ rất nhanh đã trả hết nợ, còn dọn vào thành, thuê một gian cửa hàng ngay ngoại thành để kinh doanh thức ăn cho đến tận nay, việc làm ăn rất phát đạt.”
Nghe bọn họ nói lời này, trong khoảnh khắc, đầu óc Liễu Trạch lập tức hiện lên hình ảnh nha đầu Lê Tường trong lần gặp gỡ ở Cẩm Thực Đường ngày hôm đó.
Cùng họ Lê, cũng là bộ dáng mười mấy tuổi, lại còn có tài nấu nướng tinh xảo. Tại sao lại trùng hợp đến mức này chứ?
“Muội muội của Lê Trạch kia, có phải tên là Lê Tường không?”
“Ồ? Thiếu gia, tại sao ngài lại biết?”
Liễu Trạch vẫy tay bảo họ lui xuống. Hắn tựa vào ghế, ngước mắt nhìn lên nóc nhà, hồi lâu vẫn chưa thể trấn tĩnh lại. Hóa ra nha đầu kia chính là muội muội ruột của hắn! Chẳng trách vừa gặp đã thấy thân thiết khôn nguôi.
Lê Tường...
Lúc đối mặt với thân phận thiếu gia Liễu gia cùng gia tài bạc triệu của dòng tộc, Liễu Trạch có thể giải quyết vô cùng dứt khoát. Thế nhưng lúc này, nội tâm hắn lại trăm mối tơ vò, không biết bước tiếp theo mình nên đi như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi tối, phu thê Liễu Trạch thủ thỉ tâm sự cùng nhau.
“Vân Châu, nàng nói xem, sau khi ta xử lý xong công việc Liễu gia bên kia, nên gây dựng được cơ nghiệp vững chắc rồi mới đi nhận người thân, hay là nhận người thân ngay lúc này?”
“Đương nhiên là nên đi nhận càng nhanh càng tốt. Chẳng phải bọn họ đã nói thân thể của thân mẫu chàng vẫn suy nhược sao? Nói không chừng khi thân mẫu nhìn thấy chàng còn sống khỏe mạnh, tâm tình vui sướng, thân thể cũng sẽ khỏe hơn thì sao? Vả lại, thiếp thấy hoàn cảnh Lê gia hiện tại cũng đang rất khá giả.”
“Đặc biệt là tiểu cô tử kia, tay nghề của nàng…”
Kim Vân Châu nghĩ tới đây, bụng nàng khẽ réo lên vài tiếng. Nàng đành phải sai Kim Hoa vào, dặn nàng nấu hai chén hoành thánh.
“Lại nói, thiếp và tiểu muội thật sự rất có duyên. Chàng xem, tiệc vui là tiểu muội hỗ trợ làm, tới thời kỳ thiếp ốm nghén khó khăn cũng nhờ một tay tiểu muội giải quyết. Có lẽ chúng ta đã được số trời an bài là người một nhà rồi.”
“Đúng vậy, quả thật rất thần kỳ.” Liễu Trạch tự mình ngẫm lại cũng không nhịn được nở nụ cười.
“Đã vậy, chờ thêm vài ngày nữa khi giải quyết xong công việc của Liễu gia, ta sẽ tới cửa hàng bọn họ nhìn một cái?”
“Chàng có muốn thiếp đi cùng không?”
“Tạm thời chưa được. Cứ để ta đi trước dò xét tình hình thế nào. Nàng đang m.a.n.g t.h.a.i đó, cứ an tâm ở nhà an dưỡng đi.”
Liễu Trạch vừa ăn hai miếng hoành thánh, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, người hắn khẽ sửng sốt.
“Vân Châu... Nàng còn nhớ ta đã nói phương thức làm bột mì kia với nàng không?”
Kim Vân Châu đang chuyên tâm ăn hoành thánh trong chén, khẽ thất thần một cái rồi đáp: “Nhớ rõ. Lúc trước ta thích nhất là ăn món bánh bao làm từ công thức đã mua trước kia. Có vấn đề gì ư?”
“Công thức kia... Là chưởng quầy Miêu đã dùng năm mươi ngân bối mua từ tay tiểu muội. Nhưng trước đó vài ngày, ta lại gặp nàng ở Cẩm Thực Đường, còn bán lại với giá ba ngàn ngân bối ngay trước mặt muội ấy.”
“...”
Kim Vân Châu nhìn viên hoành thánh cuối cùng còn sót lại trong chén, đột nhiên không còn hứng thú dùng bữa nữa.
“Vậy chàng còn không mau qua đó tạ lỗi với tiểu muội đi. Nàng bán năm mươi đồng, chàng bán tận ba ngàn, chỉ cần hồi tưởng lại cũng khiến người ta uất ức đến cực điểm, khẳng định nàng sẽ mắng chàng là một tên gian thương.”
Liễu Trạch xấu hổ cười cười. Lúc đó, hắn đâu biết sẽ có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy.
“Ta phải nhanh chóng nghĩ ra phương cách tạ lỗi với tiểu muội mới được.”
Nhưng phương cách đó là gì, hiện giờ phu thê nhà hắn vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào.
Cách đó thật xa, Lê gia vẫn chưa hay biết vài hôm nữa cả nhà bọn họ sẽ đón nhận một niềm vui hân hoan lớn lao.