“Lại đây, thái sợi củ cải cho ta xem.”
Năm người nhìn nhau, rồi lại quay sang nhìn vị ông chủ của mình.
Vu Cẩm Đường trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lớn tiếng quát: “Thất thần làm gì, mau động thủ! Lời của Tam chưởng quầy nói mà các ngươi dám không nghe theo sao?”
Lúc này đám người kia mới vội vàng đi qua lấy củ cải xắt sợi.
Có người thái vừa nhanh vừa đẹp mắt; có người… có lẽ vì lâu ngày không luyện tập công việc này, nên có chút gượng tay, tuy lát thái rất đẹp nhưng tốc độ lại quá chậm.
“Tiếp tục, thái lát ba lạng thịt cho ta xem.”
Năm người lại đi thái lát thịt.
“Bóc vỏ năm củ tỏi.”
“Lại thái hành lá.”
Lê Tường cứ yêu cầu từng việc, từng việc một, khiến mấy vị đầu bếp đứng khoanh tay bên cạnh chỉ biết xem náo nhiệt. Ở hai yêu cầu đầu, thái độ của đám tiểu đồ đệ kia còn tốt, nhưng càng về sau, bọn họ càng lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Rốt cuộc vị Tam chưởng quầy này đang có ý đồ gì? Bắt bọn ta làm hết việc này đến việc khác, bao nhiêu là thứ lặt vặt, bao giờ mới kết thúc đây? Hơn nữa, những thao tác này có dùng được trong đại hội thử món ăn đâu chứ? Người này quả thực quá xấu tính rồi.
“Tương nha đầu, ý ngươi là sao?” Vu Cẩm Đường cảm thấy ngột ngạt, rốt cuộc lão vẫn không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Vu gia gia, xin cho hắn theo ta đến buổi đại hội thử đồ ăn.”
Lê Tường chỉ vào đồ đệ nhỏ thó nhất trong số năm người. Vu Cẩm Đường liếc nhìn, lão cũng không biết tên đối phương là gì.
“Vì sao lại chọn hắn?”
Mọi người có mặt đều mang vẻ khó hiểu như lão.
“Vì hắn biết nghe lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường liên tục giao việc cho bọn họ. Bốn người kia lúc đầu còn làm tốt, phối hợp ăn ý, nhưng đến lần thứ ba, thứ tư thì bắt đầu tỏ vẻ qua loa, đối phó.
Song vì chủ nhân vẫn còn hiện diện, họ không dám lộ vẻ mặt bất mãn. Dù thần sắc không biểu lộ nhưng sự lơ là trong hành động của bọn họ thì không giấu được ai.
Chỉ riêng tiểu đồ đệ nhỏ thó kia, dẫu động tác còn chậm chạp một chút, nhưng hắn vẫn giữ thái độ nghiêm túc, hoàn thành mọi yêu cầu của nàng.
Đại hội thử đồ ăn này chỉ cần làm ba món, cũng chẳng bận rộn đến mức nào, dĩ nhiên nàng muốn dẫn theo một người vừa biết nghe lời lại vừa nghiêm túc làm việc.
Ở thời điểm này, chỉ cần là yêu cầu của nàng, Vu Cẩm Đường đều đồng ý. Bởi vậy, lão gia tử liền lập tức để tiểu đồ đệ kia đi theo Lê Tường.
Chẳng qua, có một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tiểu đồ đệ được Lê Tường chọn, lại chính là đồ đệ mới thu nhận của Ngô Quân.
Không chọn sư phụ được đề cử, nàng lại cam tâm chọn đồ đệ của hắn. Hành động này khiến Ngô Quân cực kỳ mất mặt. Hắn hừ lạnh một tiếng, không nói năng gì, lập tức quay về thu dọn bệ bếp.
“Ngươi tên là gì?”
2. “Tam chưởng quầy, ta... ta tên là Yến Túc. Túc trong từ kê gạo...”
“Được rồi, Yến Túc, theo ta đi thôi.”
Lê Tường không nán lại trong phòng bếp lâu, nàng trực tiếp dẫn hắn lên lầu hai Cẩm Thực Đường.
Chờ đến gần giờ quy định, hai người họ mới ngồi xe ngựa đến Đông Hoa tửu lầu.
Đông Hoa tửu lầu là đại tửu lâu hàng đầu trong thành An Lăng, tổng cộng có bốn tầng, xem như một tòa kiến trúc cao nhất nhì trong thành. Đứng trên lầu cơ hồ có thể thu trọn hơn nửa cảnh đẹp thành An Lăng vào tầm mắt.
Dĩ nhiên, lúc này nàng không có cơ hội lên trên ngắm phong cảnh.
Lê Tường bị người ta đưa thẳng ra sau bếp. Sau khi trải qua khâu thử độc, bình rượu gạo của nàng cũng được đưa vào theo.
Phòng bếp phía sau này gần như rộng bằng nửa cái sân lớn, không gian bao la, tươi sáng. Bên trong có hơn mười bệ bếp riêng biệt được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Rõ ràng nơi đây ngày nào cũng nhiễm khói lửa mịt mùng, nhưng lại sạch sẽ đến kinh ngạc, tựa như vừa mới được xây dựng.