Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 317



Lê Tường kinh ngạc nhìn từng hàng ngăn tủ, bàn bếp, và kho nguyên liệu chất đống... Đúng là quá giàu có!

“Lê nha đầu, ta và các vị lão bản khác cần ra nghênh đón Lý đại nhân. Chờ mọi chuyện xong xuôi, sẽ có người đến báo cho các ngươi chuẩn bị bắt đầu nấu ăn. Bây giờ ngươi cứ chuẩn bị các loại phụ liệu trước, ít nhất cũng phải đủ khẩu phần cho mười người. Đến lúc đó, ai làm xong trước sẽ mang lên trước, ngươi đừng lo sợ.”

“Ta đã biết, ngài cứ đi thong thả, ta không hề sợ hãi.”

Bệ bếp chính là sân nhà của nàng, có gì mà phải sợ chứ?

Lê Tường tiễn Vu Cẩm Đường đi khỏi, sau đó quay lại dặn dò Yến Túc đổ bột kê vào chậu lớn. Cả hai món ăn ngày hôm nay đều cần sử dụng loại nguyên liệu này. Mỗi món đều phải chuẩn bị đủ mười phần, không được quá dư cũng không được quá thiếu.

Trong ba món điểm tâm, nàng chuẩn bị làm một món chè trôi nước nấu cơm rượu, món thứ hai là bánh rán dầu, món cuối cùng có liên quan tới thịt, đó là món thịt thăn xào chua ngọt.

Nhân lúc Yến Túc đang xử lý bột kê ở bên cạnh, Lê Tường cũng bắt đầu thái thịt. Mười phần ăn, phải thái đầy một chậu nhỏ. Thịt cần được ướp gia vị sớm, như vậy lúc nấu lên mới đủ độ ngon.

“Ha ha ha ha! Đây là người của Cẩm Thực Đường ư? Trời đất ơi! Chẳng lẽ Vu lão gia tử không còn tìm được ai rồi sao? Lại phái tới một tiểu nha đầu dự thi. Ha ha ha...”

Bởi vì trên mỗi bệ bếp đều có sẵn thẻ bài, cho nên những người khác đều biết Lê Tường đại diện cho nhà nào dự thi. Kẻ đang cười nhạo nàng là một đại thúc dáng người cường tráng, mập mạp. Chỉ cần nhìn thân hình hắn đã biết hắn là một đầu bếp có "thâm niên" trong nghề.

Lê Tường đưa mắt nhìn qua, biết hắn là người của Tố Vị Trai. Hắn đã liên tục hai năm giành được tư cách gánh vác việc lớn, khó trách lại kiêu ngạo đến thế. Có điều, trước mắt, việc quan trọng nhất là nấu ăn, cái công phu múa mép khua môi kia chẳng có tác dụng gì cả.

Bởi vậy, Lê Tường chẳng buồn để ý đến hắn. Nàng chỉ chuyên tâm thái miếng thịt trong tay. Thấy Yến Túc đã trộn xong bột kê, nàng lại chỉ hắn sang chỗ khác xắt gừng, lột vỏ và băm tỏi.

Người của Tố Vị Trai đối diện thấy Lê Tường không hề để mắt đến mình, bèn cười lạnh vài tiếng rồi thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn người của Đông Hoa tửu lầu thì đang nhìn chằm chằm Tố Vị Trai ở bên cạnh. Một tiểu nha đầu như Lê Tường không đáng để phân cao thấp. Lát nữa chỉ cần dùng món ăn ép nàng ta xuống là được.

Sau khi người Tố Vị Trai xuất hiện, những người khác cũng lục tục bước vào phòng bếp. Cuối cùng mười mấy bệ bếp chỉ còn dư lại một vị trí trống. Nàng biết đó là bệ bếp Đông Hoa tửu lầu giữ lại cho đầu bếp của chính họ.

Đông đảo người như vậy, nhưng mỗi người đều tất bật quanh bệ bếp của mình. Bởi vậy, dù đi tới đi lui cũng không thấy chen chúc. Lê Tường nhìn phòng bếp rộng lớn này, rồi lại nhớ tới căn bếp nhỏ hẹp ở cửa hàng nhà mình, nơi chỉ cần bốn người bước vào đã thấy chật chội. Trong lòng nàng dâng lên một nỗi nghẹn ngào khó tả.

Chẳng biết đến bao giờ, nàng mới có thể sở hữu một phòng bếp rộng lớn thuộc về riêng mình đây?

“Đông!”

Tiếng chiêng vừa dứt, cuộc tỉ thí đã chính thức bắt đầu.

Lê Tường quan sát, phần lớn các đầu bếp đều chọn chế biến món hấp, món luộc hoặc món hầm; hầu như không thấy ai sử dụng nồi để xào nấu.

Điều này cũng hợp lẽ. Đối diện với tình cảnh này, các đầu bếp khác tất nhiên phải dùng kinh nghiệm lâu năm của bản thân. Nồi sắt mới lưu hành chưa được bao lâu, bọn họ không dám mạo hiểm thử nghiệm.

“Tam chưởng quỹ, hiện tại chúng ta nên chế biến món nào trước đây?”

“Mới rồi ta dặn ngươi nặn những viên bột nhỏ, ngươi đã làm được bao nhiêu rồi?”

“Đã nặn đầy một cái mẹt rồi, không còn chỗ để đặt nữa.”

Yến Túc đích thân đưa chiếc mẹt đựng thành phẩm qua để Lê Tường xem thử. Những viên bột trắng muốt, nhỏ bằng đầu ngón tay, được nặn tròn đều tằn tắp.