“Sở trường ư? Ta quả thực chưa biết đấy, Khương đại ca, ngươi sở trường làm món gì?”
Khương Mẫn có chút ngượng ngùng, đưa mấy thứ trên tay mình cho Lê Tường nhìn.
“Chính là thứ này, dùng khoai sọ. Từ khi ta còn nhỏ đã được ăn một lần, là một lão bà bà làm cho ta. Sau này khi lớn lên, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên. Mấy năm nay ta cân nhắc mãi, cuối cùng cũng tìm ra được công thức.”
Hắn gọt sạch sẽ vỏ khoai sọ trong tay, đoạn lấy cái rổ từ tay tiểu đồ đệ, bỏ tất cả khoai sọ vào nồi hấp lên.
Muốn làm khoai sọ nghiền ư?
Lê Tường rất ít ăn khoai sọ, song hương vị của nó lại không tệ, có thể dùng làm đồ ngọt, điểm tâm, hoặc dùng để nấu ăn đều được, quả là một loại nguyên liệu vạn năng.
Khương Mẫn không chút đề phòng Lê Tường. Ngay trước mặt nàng, hắn lập tức lấy chút hạt hạnh nhân và hương phỉ (một loại hạt họ thông) từ trong ngăn tủ phòng bếp ra. May mắn thay, vì trước đây phòng bếp chuyên làm các loại điểm tâm nên nguyên liệu hạt được tích trữ khá đầy đủ.
Hắn đem số hạt hạnh nhân và hương phỉ này bỏ vào chảo, chỉ rang sơ qua rồi đổ ra ngoài, nghiền thật mịn. Sau đó, hắn bỏ thêm bột mì và một chút nước vào bên trong, khuấy cho đặc lại, cuối cùng còn bỏ thêm chút tương mè.
Kỳ thực ngay từ đầu khi hắn lấy hạt hạnh nhân và hương phỉ ra Lê Tường đã đoán được hắn muốn làm cái gì rồi.
Khương Mẫn đang muốn làm một loại điểm tâm tên là Tô Hoàng Độc, một món ăn từng được ghi chép trong Sơn Gia Thanh Cúng của Lâm Hồng. Đầu tiên, cần hấp khoai sọ chín chừng bảy, tám phần mới thái nhỏ thành từng lát, tiếp theo nhúng vào trong bột nhão làm từ quả hạch nghiền mịn, sau đó bỏ vào dầu chiên.
Ở thời xưa, món này được coi là một loại điểm tâm cực kỳ ngon miệng và quý giá.
Khương Mẫn có thể tìm được công thức làm món này từ trong ký ức hồi nhỏ, thực sự quá lợi hại, điều đó cũng cho thấy hắn có thiên phú bẩm sinh trong ngành ẩm thực.
Lê Tường trực tiếp đứng bên cạnh, nhìn hắn thái lát khoai sọ, bỏ từng lát vào bột nhão, lại cho chúng vào chảo dầu chiên lên. Từ những khâu đầu tiên, hắn đã tận tình hướng dẫn cho tiểu đồ đệ A Bố của mình rồi, có thể thấy hắn rất chuyên tâm trong việc dạy dỗ đồ đệ.
Chẳng qua trí nhớ của A Bố không được tốt lắm, cùng một vấn đề mà hắn cứ lặp đi lặp lại, hỏi rất nhiều lần mới nhớ kỹ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có điều kỳ lạ là A Bố này chỉ không giỏi ghi nhớ từng công đoạn nấu ăn thôi, ngược lại, hắn tỏ ra rất thành thạo phân biệt con người.
Kể cả khi hắn không giao tiếp một lần nào với những người thợ thủ công đó, hắn cũng có thể chỉ rõ tên từng người một không sai chút nào.
Rõ ràng là chọn sai nghề mất rồi.
Lê Tường vừa quan sát A Bố, vừa xem số liệu trên cuốn thẻ tre của mình, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một cái chén đựng hai miếng Tô Hoàng Độc.
“Lê cô nương, nếm thử xem?”
“Tay nghề của Khương đại ca quả nhiên không tầm thường!”
Miếng khoai được chiên vô cùng khéo léo, các viền không hề cháy khét, lớp vỏ bên ngoài ánh màu vàng hoàng kim, mùi hương quả hạch nồng nàn lan tỏa. Nàng nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng đưa lên miệng nếm thử.
Kinh ngạc thật!
Hương vị tuyệt diệu hơn cả món Tô Hoàng Độc mà nàng từng thưởng thức ở kiếp trước!
Khoai sọ vốn đã được hấp sơ qua, nay lại qua lớp dầu chiên, khiến phần nhân bên trong trở nên vô cùng mềm mịn. Vỏ ngoài giòn rụm, vừa c.ắ.n xuống đã cảm nhận được hương thơm của hạnh nhân và hồ đào quyện vào nhau, quả thực mỹ vị khó lòng diễn tả.
“Thật ngon miệng, ngon miệng quá!”
Lê Tường ăn hết hai miếng, những miếng mới chiên trong nồi cũng được gắp ra ngoài. Mỗi thợ thủ công làm việc trong tửu lầu đều được chia hai miếng, còn dư lại một đĩa, Khương Mẫn không cho ai nữa.
“Lê cô nương, muội mang đĩa này về cho người trong nhà dùng đi. Thứ này rất tốn dầu, ta không thể làm thường xuyên được.”
“Cảm ơn Khương đại ca!”