Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 357



Nàng quả thực rất vui mừng khi có thể mang món ngon này về chia sẻ với người thân.

Lê Tường cẩn thận đặt số bánh Tô Hoàng Độc còn lại vào hộp thức ăn. Sau đó, nàng cùng Khương Mẫn xào thêm ba món, lại ninh một bát canh củ sen hầm xương ống đơn giản. Đến khi dùng bữa xong, nàng mới xách hộp đồ ăn trở về nhà.

Về đến nhà cũng không nán lại lâu, nàng chỉ vừa ngồi một thoáng đã vội vã chạy đến nơi đặt làm gia cụ mà đại ca nàng đã hỏi thăm.

Ngay ngoài cửa, khi nhìn thấy tấm biển Chu Thị Mộc Tài Hành, nàng đã có cảm giác nơi này là sản nghiệp của một gia tộc nào đó, bởi vì khoảng sân bên ngoài quá đỗi rộng rãi.

Kết quả là nàng vừa đặt chân vào cửa hàng, nửa phần hưng phấn trong lòng đã nguội lạnh. Vừa bước vào, nàng đã nhìn thấy trong sân chất đầy đủ loại gỗ, không những lộn xộn lung tung, còn thấy rõ vài khúc gỗ đã lên mốc, thậm chí là mọc cả nấm? Chẳng biết có ai chịu tin nổi chăng.

Đây mà là gỗ nguyên liệu ư?

Nàng tiếp tục đi vào bên trong. Ở đây sạch sẽ hơn bên ngoài một chút, trên mặt đất còn bày không ít bàn ghế, ngăn tủ bán thành phẩm. Nhìn qua thì tay nghề cũng không tệ lắm, có điều nàng không nhận ra những loại bàn ghế này được làm từ loại gỗ gì.

“Nha! Có khách nhân tới rồi! Đại ca mau ra đây, có khách nhân tới rồi!”

Thanh âm kích động của tiểu cô nương kia khiến Lê Tường hoài nghi có phải tiệm làm đồ gia cụ này đã lâu lắm rồi không có khách vãng lai hay không.

“Tỷ tỷ, ngươi tới đây là muốn mua gỗ nguyên liệu, hay là đặt làm bàn ghế nha? Nghề mộc của đại ca ta lợi hại lắm đó.”

Tiểu cô nương mới bảy tám tuổi này rất nhiệt tình lại ăn nói cực kỳ ngọt ngào. Nàng ấy vừa kéo Lê Tường ngồi xuống, đã không ngừng thao thao bất tuyệt.

“Tiểu muội, muội ồn ào cái gì vậy?”

Bấy giờ, một nam nhân mới lững thững bước ra từ bên trong. Gương mặt hắn còn mang vẻ ngái ngủ chưa tỉnh, dường như chẳng có lấy một chút hứng thú nào để tiếp đón khách nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chứng kiến cảnh tượng này, Lê Tường lập tức nảy ra ý định rút lui. Theo lý mà nói, đại ca nàng đã hỏi thăm, chắc chắn sẽ tìm được một nơi chất lượng mà giá cả phải chăng, nhưng khung cảnh trước mắt này chẳng hề khiến nàng cảm thấy vừa mắt.

Nghĩ tới đây, nàng trực tiếp đứng lên chuẩn bị cáo từ. Tiểu cô nương nhìn thấy nàng có ý định rời đi, lập tức nóng nảy, nàng ấy kéo tay Lê Tường, nhỏ giọng cầu xin nàng xem xét lại.

“Tỷ tỷ, nghề mộc của đại ca ta thật sự rất lợi hại đó, ngươi xem những bàn ghế hắn làm này.”

Lê Tường không tiện ném tay nha đầu ấy ra. Lại nghe xong lời nàng ấy nói, cuối cùng nàng cũng chọn đi theo nàng ấy cùng nhìn những bàn ghế ngăn tủ trong phòng.

Những thứ nàng ấy muốn giới thiệu lại không phải là bán thành phẩm, chúng đều là thành phẩm, nhưng không hiểu sao lại bị vứt lăn lóc, phủ bụi bặm ở đây mà không tiêu thụ được.

Chẳng lẽ chủ nhân ở đây lại hét giá quá cao chăng?

Nàng thuận tay mở một cái ngăn tủ ra, sau đó lập tức sửng sốt.

Ở thời đại này, đa phần tủ quần áo trong nhà mọi người đều làm theo kiểu chín ô vuông, hoặc là hai mặt có sáu ô vuông, ba tầng trên ba tầng dưới, phía dưới được xếp thành hai cái ngăn kéo. Nhưng ngăn tủ đồ của Chu thị này, lại được phân chia khu vực bên trong, không phải chỉ đơn thuần là xếp chồng lên nhau.

Trong mắt Lê Tường, cách chia ngăn tủ này cực kỳ sáng tạo và tiện lợi.

Nhưng nàng càng xem lại càng cảm thấy kinh ngạc. Chu Thị Mộc Tài Hành này còn biết làm tủ chén có cửa kéo trượt!

Đây là thứ nàng vẫn luôn muốn có!

Phòng bếp của cửa hàng rất nhỏ hẹp, mỗi lần lấy chén bát phải mở chốt, kéo cánh cửa ra, phức tạp lại dễ chạm vào đồ vật xung quanh, gây ra không ít phiền hà.

Nếu có loại tủ chén cửa trượt này, lúc buôn bán hàng ngày chỉ cần kéo nhẹ là có thể mở ra, lúc cần đóng lại thì chỉ việc đẩy tấm cửa trượt sang một bên là mọi chuyện ổn thỏa.