Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 363



Trong lòng Ngũ Thừa Phong lập tức khẽ rúng động. Chẳng lẽ nàng cảm thấy hắn quá mức tham lam tính toán chi li?

Thế nhưng có vài lời không tiện truy vấn, bởi vậy hắn đành nén mọi nghi hoặc này vào trong bụng, rồi đứng một bên nhìn Lê Tường cùng ông chủ tiệm thợ rèn thương lượng khoản tiền đặt cọc và thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, lẽ ra hai người sẽ lập tức rời đi, chỉ là Lê Tường lại nghĩ tới vẫn còn một thứ chưa mua, vì vậy nàng lại hỏi ông chủ kia có làm những vật dụng nhỏ bé như cái kẹp sắt hay không.

“Đương nhiên là có vật này. Vào đông, những gia đình giàu có đều dùng nó để kẹp than, hai vị chờ chút, ta đi lấy ngay.”

Ông chủ xoay người vào cửa hàng, Lê Tường tò mò đi theo phía sau. Lúc này bên trong tiệm rèn đã không còn nhiệt khí nóng bỏng như ban ngày, thanh âm leng keng leng keng cũng thưa thớt đi rất nhiều.

Trong tiệm chỉ còn ba vị sư phụ thợ rèn vẫn đang gấp gáp làm việc. Trong số họ, chắc hẳn có một người đang làm kéo, hiện giờ đã có thể nhìn ra hình thức ban đầu.

Những thứ chưa từng được thấy, hiển nhiên luôn khiến người ta tò mò. Lê Tường cũng vậy, hiện giờ nàng chỉ hận mình không thể mọc thêm hai con mắt nữa để quan sát được nhiều hơn.

Cũng không rõ có phải vị sư phụ kia bị nàng nhìn chằm chằm dẫn tới có chút khẩn trương hay không, chỉ thấy hắn chưa kẹp chặt chiếc kéo đã vô tình buông tay ra.

Đó chính là một miếng sắt nóng rực đỏ hồng, nếu chẳng may chạm trúng người khác, chắc chắn sẽ khiến người bị bỏng da tróc thịt.

Thấy một màn này, Ngũ Thừa Phong kinh hồn bạt vía, hắn theo bản năng ném chiếc nồi ra chặn miếng sắt, đồng thời một tay kéo Lê Tường qua bên mình.

Chỉ nghe leng keng một tiếng, miếng sắt kia bị cái nồi cản lại. Vị sư phụ đang làm kéo cũng sợ hãi đến tái mặt, vội vàng lại đây xin lỗi.

Cũng may không chạm trúng người nào, sự việc cứ thế mà qua đi.

Sau khi trả tiền mua chiếc kẹp nhỏ, hai người mới bắt đầu trở về.

Dọc đường đi Ngũ Thừa Phong kể không ít chuyện thú vị ở tiêu cục, nhưng Lê Tường lại không đặt tâm vào.

Lúc này trong đầu nàng đang tràn đầy hình ảnh Ngũ Thừa Phong kéo nàng lại, bảo vệ nàng khỏi cục sắt nóng kia. Vừa nghĩ, nàng vừa cảm nhận tiếng tim đập điên cuồng trong lồng n.g.ự.c mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau sự việc này, nàng bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như có dòng nước xiết chảy qua, mọi suy nghĩ đều trở nên thông suốt, và nàng cân nhắc thấu đáo hơn về rất nhiều chuyện.

Chẳng lẽ Ngũ Thừa Phong thích nàng?

Đột nhiên Lê Tường phát hiện ra, hắn chính là người vô cùng thích hợp để làm rể nhà mình.

Đầu tiên, hắn đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngũ gia, không sợ thân thích bên Ngũ gia đến quấy nhiễu, làm phiền. Thứ hai, hiện giờ hắn đang độc thân lẻ bóng, cũng có công việc ổn định rồi.

Thêm một lý do nữa, phụ mẫu nàng đã tận mắt nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, biết rõ lai lịch, nếu nàng và hắn thành thân, phụ mẫu nàng sẽ không lo lắng nữa.

Điều càng quan trọng là, bản thân nàng không hề chán ghét hắn.

Ngày ấy thu đồ đệ, nàng đã tự mình nói muốn kén rể, hắn cũng có mặt ở đó, khẳng định hắn đã nghe được rồi. Một khi đã như vậy, mà hắn vẫn còn ở bên cạnh nàng, chẳng lẽ hắn cũng có suy nghĩ muốn ở rể rồi.

Tóm lại, nàng có thể cân nhắc hắn thêm một chút.

Hơn nữa, thời gian còn dài lắm, cứ từ từ quan sát xem sao.

Lê Tường sờ sờ chuỗi vòng tay vỏ sò trên tay, bỗng nhiên trong lòng nàng nhẹ nhàng hơn hẳn.

Bởi vì phải lo chuyện đặt nồi ở tiệm thợ rèn, nên khi hai người về đến cửa hàng, mặt trời đã lặn. Đường xá bên ngoài đã hoàn toàn chìm vào bóng tối mịt mùng, hầu như không nhìn rõ lối đi.

“Tại sao muộn như vậy mới trở về? Đã vậy, đi trên đường cũng không mang theo chiếc đèn nào?”

Quan thị lo lắng như tảng đá đè nặng trong lòng suốt một lúc lâu, tới khi nhìn thấy khuê nữ trở về, sự lo lắng ấy mới hoàn toàn buông xuống.

“Phụ thân ngươi và tiểu cữu cữu đi ra ngoài đón ngươi rồi. Ngươi đi trên đường không gặp bọn họ sao?”

“Không có… Ta và tứ ca đi một con phố khác trở về, đại khái là không cùng đường với phụ thân.”