Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 364



Nói đến tứ ca, lúc này Quan thị mới chú ý tới Ngũ Thừa Phong, hắn cũng về cùng khuê nữ nhà mình. Cũng vì thế, chút nghi hoặc trước đây vốn đã lắng xuống, nay lại dâng trào trong lòng bà.

“Tứ oa cũng đã về rồi sao……”

“Thẩm, mấy người Đại Giang thúc đã đi bao lâu rồi? Ta đi rất nhanh, để ta đi tìm bọn họ trở về.”

“Bọn họ mới đi không bao lâu.”

Quan thị đang muốn nói không cần đi, nhưng bà chưa kịp nói hết câu, đã thấy Ngũ Thừa Phong đặt mấy thứ đồ trên tay xuống và chạy thẳng ra ngoài.

“Hài tử này…… Cũng không biết cầm theo chiếc đèn lồng.”

Lê Tường đưa mắt nhìn phòng bếp, phát hiện biểu tỷ và hai tỷ muội Đào Tử đều không có ở nhà, chắc là mấy người bọn họ qua cửa hàng thịt hầm rồi.

“Nương, các người ăn cơm xong chưa? Ta và tứ ca còn chưa dùng cơm chiều đâu, nương nhóm lửa giúp ta, ta đi nấu chút đồ ăn.”

“Chúng ta đã sớm ăn rồi.”

Quan thị vừa nói vừa ngồi xuống bếp, nhưng đôi tay bà cầm củi khô chuẩn bị nhóm lửa có vẻ hơi lơ đãng.

“Tương Nhi…… Ngươi và Tứ oa……”

Nghe lời bà nói, Lê Tường đang nhào bột vội vàng ngừng tay lại. Chẳng lẽ nương của nàng có hỏa nhãn kim tinh sao?

Hỏa nhãn kim tinh (Mắt lửa ngươi vàng) là đôi mắt của Tôn Ngộ Không, ý chỉ rất tinh mắt, có khả năng nhìn thấu bản chất sự việc.

“Nương, người nói cái gì vậy? Ta và Tứ ca không hề có chuyện gì đâu, nương.”

Ít nhất trước mắt vẫn chưa có điều gì đáng lo ngại, nàng chưa muốn đề cập chuyện này quá sớm. Thế nên, nàng chỉ khéo léo trêu đùa khiến nương cười vui rồi lập tức chuyển sang chủ đề khác.

“Nương, chiếc tủ bát này không tệ chứ?”

“Đúng là không tồi, mở cửa ra cũng không sợ vướng víu, thật sự tiện lợi. Chắc giá cũng không hề rẻ phải không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chỉ ba trăm đồng, cũng không đắt lắm, miễn là chúng ta dùng thấy thuận tiện là được. Đúng rồi, nương, chiếc tủ cũ đâu rồi? Lúc nãy con bước vào không thấy nó nữa.”

“Ây cha, phụ thân con mang tủ mới vào, liền bán luôn chiếc tủ cũ đi rồi. Thu về được hai mươi đồng bối đấy, hắn đã bán ngay khi mang cái mới về.”

Lê Tường: “……” Chẳng lẽ Chu Thị Mộc Tài Hành đã lâu không bán được thứ gì, đến nỗi phải bỏ tiền nhàn rỗi ra để thu mua đồ cũ ư?

“Bán rồi thì thôi, miễn là phụ thân thấy vui. Buổi tối trong nhà còn thừa lại một chút nhân thịt trộn hành tây dùng để làm bánh bao ban ngày, thế nên Lê Tường cũng không làm thêm món gì cầu kỳ, nàng trực tiếp nhồi bột mì chuẩn bị gói sủi cảo.

Ngũ Thừa Phong rất thích món này, hầu như sáng nào hắn cũng dùng một chén sủi cảo.

Gói xong sủi cảo, nàng nhìn ra bên ngoài một lát, thấy phụ thân và cữu cữu vẫn chưa về. Vì vậy nàng không vội bắc nồi lên nấu, mà quay sang chuẩn bị gia vị trước.

Làm được một nửa, nàng mới phát hiện sa tế trong nhà đã hết. Nàng bèn mở tủ kệ ra, tìm kiếm bình sa tế mà nàng đã làm từ lâu. Đã cất chúng vào bình từ trước, nên chỉ một lát là đã tìm thấy.

“Hử? Nương, vì sao ở đây lại có tảng đá này?”

Lê Tường sờ thử thấy có điều gì đó không thích hợp, nàng mới lấy khối đá từ trong tủ bát ra, bề mặt của nó vừa lạnh lẽo vừa thô ráp.

Nhìn có chút quen mắt, rõ ràng nàng biết vật này là gì, song từ ngữ lại cứ nghẹn lại nơi cổ họng, mãi không thể thốt nên lời.

“Cục này ư? Đâu phải đá, là thạch cao đấy. Vì tiểu cữu mẫu con phải nằm ngồi hơi nhiều, người nổi mẩn ngứa, hôm nay qua hiệu thuốc, được lang trung kê cho, bảo dùng cái này nấu nước uống là được. Nhớ lát nữa bảo tiểu cữu cữu con mang về.”

Thạch cao……

Lê Tường chớp chớp mắt, nàng cứ có cảm giác dường như đã quên đi một chuyện trọng yếu nào đó.

Ngay lúc nàng chuẩn bị nhớ ra, phụ thân và tiểu cữu cữu lại vừa lúc trở về.

Bị những người này làm gián đoạn, ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng cũng vụt tắt theo.

Sau khi dùng sủi cảo xong, Ngũ Thừa Phong cũng không ở lại Lê gia lâu hơn. Rốt cuộc thì các vị sư phụ vẫn còn đang bảo vệ quanh đây, làm sao hắn có thể thư thả được?