Hiển nhiên là Quan thị không có ý kiến gì. Bà đưa tay vịn lan can từ từ đi xuống chân núi, kết quả không biết như thế nào mà khi đứng lên, hai chân bà run lẩy bẩy, rất nhiều lần đều suýt chút nữa ngã xuống.
Xuống núi không giống với lên núi. Để cho người khác cõng mình trên lưng cũng không quá ngại ngùng, lại thêm Ngũ Thừa Phong kiên trì, Lê Tường đứng bên cạnh khuyên nhủ, cuối cùng Quan thị cũng đành phải nhận lời để Ngũ Thừa Phong cõng bà đi xuống núi.
Suy cho cùng, nếu vì bà cố chấp mà ngã xuống núi, chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Vì mạng nhỏ của chính mình, mất mặt thì mất mặt đi thôi.
Lên núi tốn một canh giờ, nhưng xuống núi chỉ mất chừng ba mươi phút. Ba người đi đến nơi đậu xe ngựa, nhưng không nhìn thấy Tiêu đầu Sài đâu cả.
Mấy người đi tìm khắp nơi mới phát hiện ra hắn đang uống cháo ừng ực trong một tiệm cháo gần đó, bộ dáng say sưa dùng bữa cực kỳ ngon lành.
Ngũ Thừa Phong: “……”
Sư phụ ở dưới này thật thoải mái.
“Tường nha đầu, chúng ta cũng qua đó ăn chút gì đi, muốn về tới nhà còn cả chặng đường dài nữa.”
“Vâng, vâng.”
Ba người đều ngồi xuống bàn của Tiêu đầu Sài, dọa hắn giật nảy mình.
“Nha! Các ngươi xuống núi rồi à. Bàn chuyện sao rồi?”
“Đã bàn xong hết rồi. Tiêu đầu Sài, ngươi gọi món gì vậy? Ăn ngon không?”
Trên bàn chỉ còn ba cái đĩa không, chẳng biết hắn đã gọi món gì. Tiêu đầu Sài xấu hổ cười cười, hắn lập tức quay đầu lại gọi chưởng quỹ.
“Vị khách quan này muốn tính tiền sao? Tổng cộng 30 đồng bối.”
“Trời đất, ngươi có mắt không vậy? Không thấy bên cạnh ta vừa có thêm mấy vị bằng hữu ư? Mau mang thêm ba chén cháo nóng, hai đĩa cá khô, một đĩa trứng gà xào, một đĩa thịt hầm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Được rồi!”
Chưởng quỹ vừa đi, Lê Tường đã nghi hoặc hỏi: “Tiệm này cũng bán thịt hầm ư?”
“Đương nhiên, hơn nữa hương vị thịt hầm nhà hắn cũng giống của nhà ngươi như đúc. Chẳng qua cũng đắt hơn một ít, một đĩa chỉ có ba, bốn lạng, nhưng có giá tới mười lăm đồng bối.”
!!!
Nói vậy, tiệm cháo này đã mua thịt hầm từ cửa hàng nhà ta rồi đem ra bán lại với giá cao ngất ư?
Những người tới miếu Huyền Nữ này dâng hương đa phần là người phú quý, bọn họ sẽ không để ý tới mười mấy đồng bối này. Chưởng quỹ tiệm cháo này thật biết làm ăn nha.
Nếu trước đó Lê Tường chỉ suy đoán mà thôi, nhưng sau khi nàng nếm thử thịt hầm này, nàng đã có thể xác định, món này chính là thịt hầm nhà nàng.
Ông chủ nơi này quả thật lợi hại, mười tám đồng bối một cân, người ta kéo qua bên này, bán được với giá gấp đôi.
Lê Tường tuy lòng có chút chua chát, song vẫn không quên gắp một miếng thịt lớn, đưa vào miệng thưởng thức.
Đến lúc kết toán, bốn người dùng hết gần sáu mươi đồng bối. Tiêu đầu Sài định móc ví chi trả liền bị Lê Tường ngăn lại. Người ta đã có lòng bảo vệ mẹ con nàng, lẽ nào lại để khách nhân tự bỏ tiền túi? Vả lại, hôm nay nàng cũng kiếm được không ít lợi nhuận, nàng mời khách là lẽ đương nhiên. Thanh toán xong, bốn người lập tức lên xe ngựa quay về trong thành.
Về đến phủ, nàng đang định lên lầu cất ngân lượng thì lại nhìn thấy Tô nương tử đang làm lông vịt ở cửa sau, đám lông bay tứ tung. Hả? Lông vịt?
Trong đầu nàng chợt nhớ tới chuyện nghe được trên xe ngựa. Tiêu đầu Sài nói rằng nửa tháng nữa bọn họ sẽ khởi hành đi Dụ Châu, nơi đó khí hậu cực kỳ lạnh giá.
“Tô tẩu tử, ngươi chớ vứt đám lông vịt này đi, cứ gom hết lại giúp ta, ta có việc cần dùng.”
“Được.”
Ban đầu, Lê Tường nảy ý làm một chiếc áo lông (lông vũ) tặng Ngũ Thừa Phong. Nhưng khi lên lầu, nàng lại nảy sinh suy nghĩ khác. Loại áo lông này chỉ dùng được nhung lông ở phần ức vịt. Nếu nàng muốn làm một chiếc hoàn chỉnh như vậy, nàng nhất định phải thu gom nhung lông từ nhiều nơi, việc này quá tốn công sức. Hơn nữa, quan hệ giữa nàng và hắn vẫn chưa đạt tới mức độ thân mật đó.