Có điều, thứ nước béo này chẳng hề ngấy chút nào, lại rất vừa vặn khi ăn chung với lớp vỏ sủi cảo mềm mượt bên ngoài.
Quan trọng nhất chính là khi ăn một miếng sủi cảo này, toàn bộ hương vị sẽ ngập tràn khoang miệng. Có thể thoải mái ăn cả một miếng đầy mà không cần e ngại gì.
Nhưng cũng vì vậy mà sau khi ăn xong cái sủi cảo này, nàng ấy thật sự đã no lắm rồi, không thể nuốt thêm thứ gì nữa.
“Nếu sư thái cảm thấy miếng sủi cảo này hơi lớn một chút, ta có thể cán vỏ mỏng hơn và gói sủi cảo nhỏ lại một chút.”
“Được, được, được!”
Tĩnh Từ chia hết phần bánh rán hành và sủi cảo còn dư lại cho những người khác, sau đó nàng ấy lập tức gấp gáp không chờ nổi, kéo Lê Tường đi ký kết khế ước.
Năm trăm ngân bối tuy không phải số tiền nhỏ, nhưng thương vụ này quả thực cực kỳ xứng đáng!
Thời điểm Lê Tường rời khỏi căn trúc xá, trên người nàng đã có thêm một bản khế ước bằng thẻ tre và một chiếc bọc nhỏ đựng năm trăm ngân bối.
Lúc đi đường, lo sợ tiền bạc trong túi cứ leng keng leng keng không ngừng gây sự chú ý, Tĩnh Từ đã cẩn thận phân tán chúng vào nhiều chiếc túi nhỏ, dùng vải bọc kỹ lại.
Hai người đã thoả thuận xong, ngày mai Tĩnh Từ sẽ phái hai vị đệ tử xuống núi tới cửa hàng Lê gia học tập tay nghề làm tào phớ. Chờ học xong công thức này, họ sẽ tiếp tục học ba món đồ ăn được phát triển từ tào phớ. Còn việc mỗi tháng dạy một món đồ chay mới, cứ cuối tháng sẽ được truyền dạy một lần.
Bởi vì gần đây Lê Tường thực sự quá bận rộn, mà Tĩnh Từ lại là người dễ nói chuyện, cho nên nàng ấy đã thuận theo mà điều chỉnh lại thời gian.
Chuyện đã bàn xong, vẫn như cũ là vị tiểu ni cô Viên Ninh đưa Lê Tường ra ngoài.
Lúc này Quan thị đã vái Huyền Nữ xong từ lâu. Bà và Ngũ Thừa Phong đang ngồi chờ nàng ngoài cửa miếu, uống hết ly nước này tới ly nước khác, bụng đã đói meo cả rồi.
“Thẩm Thẩm, ta có thói quen cứ ra ngoài là mang theo lương khô. Người dùng miếng bánh ngô này lót dạ trước đi?”
“Không cần, ta không đói. Tứ oa, ngươi đói bụng thì cứ việc ăn đi.”
Ngũ Thừa Phong khuyên vài lần, bà vẫn không chịu nhận, hắn đành phải cất bánh ngô lại.
“Có lẽ Tường nha đầu cũng đói bụng lắm rồi, chốc lát nữa ta sẽ cho nàng ấy ăn.”
Trong lòng Quan thị khẽ động, bà liền nghiêng đầu nhìn Ngũ Thừa Phong cao hơn mình cả một cái đầu đang ngồi bên cạnh, rồi đột nhiên hỏi hắn một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tứ oa, ngươi có yêu cầu gì về cô nương mình muốn cưới hỏi?”
Vấn đề này...
Ngũ Thừa Phong cân nhắc hồi lâu mới dám đáp lời: “Ta chỉ mong nàng hiếu thuận song thân, và có chút nữ công gia chánh.”
Hắn chỉ dám nói như vậy, không dám nói nhiều hơn, sợ Quan Thẩm cảm thấy mình yêu cầu quá nhiều.
Thêm nữa, chỉ có hai điều kiện này, thoạt nghe sẽ nghĩ rằng hắn muốn nói tới Lê Tường, nhưng kỳ thật phần lớn cô nương đều có thể thỏa mãn được.
Quan thị lại hỏi: “Ngươi tính toán chừng nào thì thành thân?”
Hiện giờ Ngũ Thừa Phong đã mười bảy tuổi, đã đủ tuổi để thành thân. Thế nhưng Lê Tường mới mười bốn, hắn tự nhiên không thể biểu hiện ra bản thân mình đang rất sốt ruột được.
“Thẩm Thẩm, hiện giờ ta còn chưa nghĩ tới chuyện thành thân. Ta đang tính toán cứ chăm chỉ làm việc trước, tích cóp tích cóp tiền. Khoảng ba, bốn năm nữa rồi sẽ cân nhắc sau.”
“Đúng là nên như vậy, thành thân quá sớm cũng không ổn, không lo được chu đáo cho gia đình.”
Trong lòng Quan thị lại càng thêm hài lòng.
“Vậy ngươi có để ý tới chuyện kén rể không?”
Nghe bà hỏi câu này, Ngũ Thừa Phong kích động đến mức run rẩy. Chẳng lẽ Quan Thẩm đang cân nhắc tới hắn ư?
“Ta……”
“Nương! Con đã lo xong chuyện rồi!”
Lê Tường chạy chậm qua bên này, mặt mày đầy hoan hỉ.
Bị nàng cắt ngang lời nói, Ngũ Thừa Phong chỉ có thể nuốt những lời đã ra tới miệng trở về trong bụng.
“Xong rồi thì chúng ta về thôi, hiện giờ cũng không còn sớm. Hình như dưới chân núi có bán thức ăn, chúng ta xuống núi ăn chút gì đó trước đã.”