Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 409



Tiếng pháo trúc nổ vang liên tiếp đã thu hút không ít người qua đường tới xem náo nhiệt.

Có vài người từng dùng bữa ở cửa hàng Lê Gia Tiểu Thực, vừa vặn đi ngang qua đây, nhìn bảng hiệu mới tinh treo trên tửu lâu đều không khỏi nghi hoặc.

“Lê Ký Tửu Lâu ư? Tiệm này có quan hệ gì với cửa hàng Lê gia bên kia không?”

“À, có phải vài ngày nay hai vị huynh đài chưa đi qua Lê Gia Tiểu Thực? Tiệm nhà người ta đã sớm đóng cửa rồi. Tửu lâu này chính là tiệm cũ được dời sang đó thôi.”

“Lê Gia Tiểu Thực quả nhiên đã chuyển tới! Chư vị, chúng ta mau vào nếm thử đi thôi. Nghe nói hôm nay khai trương, giá cả còn được giảm một nửa!”

Suốt mấy ngày qua, Lê Gia Tiểu Thực đóng cửa, bọn họ phải ghé qua vô số quán xá khác. Song, nơi nào cũng chật chội chen chúc, bàn ghế nhỏ hẹp, thực khách thì tạp nham, muôn hình vạn trạng. Nếu không phải vì bụng đói cồn cào, bọn họ cũng chẳng thèm bước chân vào những chốn đó.

Giờ thì hay rồi, Lê Gia Tiểu Thực đã dọn đến tửu lầu. Chưa kể vị trí rộng rãi hơn bội phần, chỉ riêng về cấp bậc đã hiển nhiên cao cấp hơn hẳn.

“Mau, mau vào xem xem có món ăn nào mới lạ chăng!”

Vừa dứt lời, đám đông lập tức kéo nhau ùa vào đại sảnh.

Chưởng quầy Miêu cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt như tăng thêm vài đường.

“Khách quan đi mấy người?”

“Khách quan muốn dùng gì ạ?”

“Xin mời khách quan vào bên trong!”

Hắn cùng bốn tiểu nhị khác túc trực ngay ngoài cửa, nhiệt tình đón tiếp khách nhân.

Lê Giang vốn phụ trách việc đón tiếp ở cửa hàng cũ, nay vẫn đảm nhận chức trách tương tự. Như vậy, ngày khai trương, tửu lầu của họ vốn có bốn tiểu nhị chuyên trách phục vụ, nay lại tăng thêm hai người nữa, tổng cộng là sáu người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu nhị nhiều là thế, nhưng trên quầy chỉ có mỗi mình kế toán đảm nhiệm việc thu chi, khiến hắn hơi chút lo lắng.

“Thật là hiếm có! Tửu lầu Lê Ký này có đến hàng tá thẻ bài món ăn!”

Mọi người đứng trong đại sảnh đều gật đầu đồng tình.

“Trước kia ở những tửu lầu khác, ta đều đã từng ghé qua. Quay đi quẩn lại cũng chỉ là bấy nhiêu món ấy, nhìn khắp cả bức tường còn chẳng tìm ra nổi hai món mới lạ. Bây giờ thì tốt rồi, cả bức tường ở đây chỉ có hai món là ta đã từng được nếm thử mà thôi...”

Đối diện với biết bao mỹ vị mới lạ, bọn họ chỉ hận không thể gọi hết lên bàn để thưởng thức. Đáng tiếc, bụng dạ lại không đủ lớn, làm sao có thể chứa đựng ngần ấy món ngon?

“Tiểu nhị, mau mang cho ta một suất Thủy tinh bao và Bánh bao thịt!”

Đây là vị khách thường xuyên lui tới trà lâu để dùng bánh bao ngày trước. Ánh mắt hắn chăm chú lướt qua khu vực thẻ bài các món điểm tâm, thứ khiến hắn thấy hiếu kỳ nhất chính là món Thủy tinh bao.

“Ta đã từng thấy thủy tinh vài lần, chúng trong suốt, long lanh, xa hoa và lộng lẫy. Thủy tinh bao ư? Cái tên này có ngụ ý gì? Chẳng lẽ họ lại cho thủy tinh vào bánh bao thật sao?”

Mọi người bật cười rộ lên.

“Sao lại có thể? Một viên thủy tinh quý giá có thể đổi lấy mấy trăm lồng Thủy tinh bao rồi, chủ quán nhà người ta đâu phải là kẻ ngu ngốc.”

Nói đến chủ quán, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Lê Trạch đang đứng đón khách ở cửa. Sau đó, họ lại nhỏ giọng kể cho nhau nghe những tin đồn đã được lan truyền gần đây.

Chẳng cần biết bọn họ đang bàn tán điều gì hay trong lòng đang suy tính ra sao, chỉ cần họ đã bước vào tửu lầu, đã chọn món ăn là đủ. Người ta đã tìm đến để ủng hộ, vậy Lê Ký này sẽ phục vụ họ thật chu đáo.

Rất nhanh sau đó, A Bố đã bưng hai chiếc lồng bánh bao cùng một ấm trà nhỏ bước ra đại sảnh.

“Bàn số Ba, Thủy tinh bao và Bánh bao thịt của ngài đã xong! Ngoài ra, đây là thức uống khai trương hôm nay bổn tiệm dâng tặng, tên gọi là Đậu nành nhũ. Loại thức uống này dùng kèm với bánh bao sẽ càng thêm mỹ vị, mời ngài từ từ dùng.”

Vị khách nhân bàn số Ba hơi ngẩn ra, ấm trà hắn vừa pha theo thói quen giờ đây lại không cần dùng đến nữa.