Vị khách nhân bàn số Ba nhìn qua chén được chuẩn bị sẵn để rót Đậu nành nhũ trên bàn, ước chừng cái chén này đựng được khoảng năm, sáu chén trà. Một người uống chừng đó là dư dả rồi.
“Đậu nành nhũ ư? Là thức uống tặng kèm sao?”
Hắn tò mò rót một chén.
Thoáng chốc, chiếc ly sứ đen đã được lấp đầy chất lỏng màu trắng ngần.
“A, lại là màu trắng như thế này sao?”
“Rốt cuộc Đậu nành nhũ này được chế biến từ thứ gì? Tại sao sau khi làm ra màu sắc lại không khác gì sữa bò? Vị huynh đài này nếm thử thấy hương vị ra sao? Uống có ngon không?”
Hai vị khách nhân bàn bên cạnh đã sớm nóng lòng khó nhịn, nam nhân bàn số Ba cũng không hề keo kiệt, liền rót thêm hai chén mời bọn họ nếm thử.
“Quả thực mỹ vị vô cùng! Chư vị hãy nếm thử đi.”
Hắn chỉ uống một ngụm đã cạn sạch một chén, sau đó lập tức mở lồng bánh bao của mình ra.
Hắn là thực khách đầu tiên được tửu lầu dâng thức ăn lên, do đó cử động của hắn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Ngay khi lồng hấp được mở ra, cả đại sảnh bỗng chốc im lặng trong vài nhịp thở. Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào những chiếc Thủy tinh bao tinh xảo, tuyệt mỹ bên trong, không tài nào dời đi được. Dẫu kích cỡ có hơi nhỏ một chút, nhưng chúng lại quá đỗi đẹp mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, lập tức có đến sáu, bảy vị khách nhân khác cũng muốn gọi món Thủy tinh bao.
Lúc Liễu Kiều và Tần Lục đến, thực khách trong đại sảnh đang ăn uống với khí thế ngất trời, những lời tán thưởng tuôn ra không dứt như dòng nước.
Tiếng gọi món ăn vang lên liên tiếp không ngừng, khiến Chưởng quầy Miêu bận rộn đến nỗi giữa ngày đông mà mồ hôi vẫn túa ra đầm đìa trên trán.
“Chưởng quầy Miêu vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả chút nào! Liễu thái thái, xin mời ngài lên lầu Ba.”
Chưởng quầy Miêu cười đáp lại vô cùng chân thành. Trong lòng hắn thầm tính toán, bận rộn mới là điềm lành. Càng bận rộn thì càng kiếm được nhiều ngân lượng, càng kiếm nhiều thì cuối năm số hoa hồng được chia càng hậu hĩnh. Hắn chỉ mong ước ngày nào cũng được bận rộn như thế này thôi.
Liễu Kiều nhìn tửu lầu vừa thân quen lại vừa xa lạ này, bất giác trong lòng nàng dâng lên đôi chút cảm khái.
“Sự đời quả là khó lường. Nơi này giờ đây đã đổi thay quá nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tần Lục nghe vậy, lập tức hiểu rằng Liễu Kiều đang thương cảm chuyện Lê Trạch không phải huyết mạch Liễu gia. Chàng siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hôm nay là ngày đại hỷ, nàng nên tươi cười nhiều hơn một chút, chớ để đám tiểu bối phải muộn phiền theo chúng ta.”
“Ta biết rồi.”
Liễu Kiều cố nở một nụ cười tươi tắn, sau đó nàng cùng Tần Lục bước lên nhã gian ở lầu Ba.
Hai vị khách quý vừa đến, Lê Trạch tự nhiên phải đích thân chiêu đãi.
Hắn vừa quay gót đi, một chiếc xe ngựa cực kỳ huy hoàng tráng lệ đã ngừng ngay trước cửa Lê Ký Tửu Lầu.
Ngay lập tức, một đôi phụ tử bước xuống từ xe ngựa. Chẳng qua sắc mặt hai người này vô cùng khó coi.
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, hai người bọn họ đã điều chỉnh xong sắc thái rồi bước vào tửu lầu.
“Hai vị khách quan, sảnh lớn đã không còn bàn trống, nếu hai vị không muốn chờ, có thể lên lầu hai hoặc lầu ba dùng bữa.”
“Tự nhiên là lên lầu, chọn gian phòng tốt nhất cho ta.”
Chưởng quầy Miêu gật đầu, sau đó hắn đích thân đưa hai người này lên lầu ba, chọn một gian phòng cách vách với phòng của Liễu Kiều. Phong cảnh nơi đây cũng không tồi.
“Khách quan muốn chọn món gì? Trên bàn đã có sẵn thực đơn của Lê Ký chúng ta.”
“Thực đơn? Ây dà, ta không bận tâm, ngươi cứ tùy ý chọn vài món ngon nhất là được, tiền nong không cần phải bận tâm.”
Hai mắt Chưởng quầy Miêu sáng ngời, tiền bạc không thành vấn đề ư?
“Được rồi! Mời hai vị chờ trong chốc lát, đồ ăn sẽ dọn lên ngay!”
Tuyệt hảo! Hắn thích nhất những vị khách nhân hào sảng đến đưa tiền kiểu này.
“Phụ thân, chúng ta không đi gặp người Lê gia trước sao?”
“Không vội.”
Kim Nguyên đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh nơi xa, lửa giận tích tụ suốt quãng đường cũng dần dần lắng xuống.