“Không được, ta ở trong phòng bếp suốt cả ngày, trên người vương đầy khói dầu và mùi tanh, không tiện ôm con.” Lê Tường nhìn Tiểu Uẩn Nhi cất giọng nói.
Lúc trước khi tiểu nha đầu này nghẹn mứt, con bé khóc bù lu bù loa một trận, khiến bộ dạng trở nên cực kỳ hỗn loạn. Nhưng bây giờ đã bình thường lại rồi, hóa ra khuôn mặt con bé thật sự rất đáng yêu.
Lê Tường thích nhất là tiểu manh oa ngoan ngoãn, không ồn ào ầm ĩ như vậy, đáng tiếc trên người nàng rất bẩn.
Dù tiểu nữ hài muốn, chắc gì phụ mẫu con bé đã đồng ý cho nàng ôm hài tử của bọn họ.
Tiểu Uẩn Nhi có chút không vui bĩu môi, sau đó con bé quay đầu đi nhìn nương của mình.
Lý phu nhân tỉ mỉ đ.á.n.h giá Lê Tường một phen, cuối cùng nàng ấy cũng nhớ ra vì sao vị cô nương này quen mặt đến vậy.
“Lê cô nương! Ngươi chính là vị cô nương cứu Uyển Nhi nhà chúng ta, có phải không?!”
Ngày đó khung cảnh quá mức hỗn loạn, nàng ấy lại quá sợ hãi, chỉ biết nhào vào ôm nữ nhi, bởi vậy trong đầu chỉ còn chút ấn tượng mơ hồ về ân nhân cứu mạng.
Nếu không phải vừa rồi nữ nhi nói hai câu muốn nàng ôm, thanh âm của nàng lại quen thuộc như vậy, e rằng nàng ấy cũng khó mà nhớ ra.
“Tướng công! Ngày đó khi đang đi trên đường Uyển Nhi bị nghẹn mứt trong cổ họng, con bé đã được vị Lê cô nương này cứu!”
“Lại có nhân duyên như thế?”
Lý đại nhân lập tức đứng bật dậy, trịnh trọng vái tạ Lê Tường một cái.
Nhưng nàng sợ nhất là phải ứng phó với trường hợp kiểu này, nhận người ta vái tạ mà da gà nàng nổi lên đầy mình.
Không còn cách nào khác, nàng chỉ còn cách chuyển nhanh chủ đề tới chuyện chính.
“Đó chỉ là việc nhỏ không đáng kể, hai vị đại nhân phu nhân quá lời rồi. Không biết đã muộn như vậy, hai vị còn muốn tìm ta là có chuyện gì?”
“Ừm…… Chúng ta muốn tới nói chuyện về con bé.”
Lý đại nhân kể chứng bệnh phát sinh sau khi nữ nhi nhà mình bị nghẹn mứt cho Lê Tường nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Bây giờ, chỉ có thức ăn do ngươi làm, con bé mới miễn cưỡng ăn được một ít, bởi vậy hôm nay chúng ta mới liên tiếp qua đây đến ba lần.”
Hắn vừa dứt lời, Lê Tường đã hiểu.
Xem ra, tiểu nha đầu này đã bị ảnh hưởng tâm lý...
Thế nhưng nữ hài này còn quá nhỏ, giảng đạo lý cho nàng ấy e rằng vô dụng, chỉ có thể điều chỉnh khẩu phần cho con bé ăn từ thức ăn lỏng một chút rồi đặc dần lên, từng bước từng bước một thay đổi khiến cho con bé quen dần, không còn sợ thức ăn khô nữa.
Lý đại nhân ngỏ ý, muốn mời ta phụ trách việc nấu nướng ba bữa mỗi ngày cho Tiểu Uẩn Nhi những loại thức ăn lỏng có nhiều dinh dưỡng.
Chuyện này thật ra không khó, bởi vì nàng biết quá nhiều loại món canh, hầm, ninh nhừ bổ dưỡng.
Vả lại, mức thù lao hắn đưa ra quả thực hấp dẫn, mỗi tháng mười lăm lượng bạc. Hơn nữa, một tiểu oa nhi ăn uống nào đáng là bao, đằng nào cũng phải nấu cơm cho các khách nhân khác, bởi vậy nàng đã chẳng chút do dự mà nhận lời hắn ngay.
Xét về lâu dài, thông qua chuyện này, nàng cũng đã kịp tạo lập một mối giao hảo tốt đẹp với một vị đại nhân triều đình.
“Biểu muội, vị vừa rồi có phải Lý đại nhân chăng?”
Quan Thúy Nhi chỉ kịp nhìn thấy nửa bên mặt của vị quan, lòng nàng dâng lên sự tò mò khôn tả.
“Chắc hẳn là vậy rồi, ngươi cũng biết trí nhớ của A Bố ta tốt đến nhường nào.”
Lê Tường nhớ lại lần trước họ tới miếu Huyền Nữ, từng nghe Ngũ Thừa Phong và Tiêu đầu Sài kể lại, chiếc xe ngựa gặp sự cố kia dường như là của phu nhân Lý Tri Châu. Nếu đúng là như thế, thì lần này chắc chắn không thể sai được.
Than ôi, chẳng biết giờ đây Ngũ Thừa Phong và đồng đội đang ở nơi nào, liệu có tìm được khách điếm để nghỉ chân không. Trời lạnh thấu xương thế này, nếu phải ăn ngủ lộ thiên, không biết thân thể hắn làm sao chịu thấu?
Đúng như nàng lo lắng, lúc này đây, Ngũ Thừa Phong cùng các huynh đệ đang phải ngủ nghỉ nơi đồng không m.ô.n.g quạnh.
Mấy chục vị tiêu sư vây quanh trông coi kỹ lưỡng những kiện hàng đang áp tải.
Chú thích:
Tiểu Uẩn Nhi và Uyển Nhi là một người, ta không rõ là tác giả có bị nhầm hay là cố ý đặt tên ở nhà của cô bé là Tiểu Uẩn Nhi là Uyển Nhi nên vẫn để theo đúng nguyên tác.