Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 426



Từng người chia thành các tổ nhỏ chừng mười mấy người, đốt vài đống lửa, thay phiên nhau gác đêm.

Bọn họ ra vào nam bắc đã thành thói quen, chỉ cần tiện tay vun chút cỏ khô trên mặt đất là đã có thể tạo ra chỗ nằm, chỗ ngồi tạm bợ.

Dù sao đi nữa, bọn họ đều ngủ gần đống lửa, lại có người canh chừng cẩn mật. Tuy lạnh, nhưng cũng không đến nỗi không thể chịu đựng nổi. Chỉ có điều, khó chịu nhất vẫn là việc ăn uống.

Ngũ Thừa Phong và Đại Lưu cũng nhóm lửa. Hai người đã đi hơn nửa ngày mà chưa được ăn uống gì, lúc này bụng đã đói đến mức kêu lên ùng ục.

Ngay lúc hai người đang chuẩn bị dựng giá nướng màn thầu, bỗng thấy Tiêu đầu Sài bước tới.

Tiêu đầu Sài có xe ngựa để nghỉ ngơi, thế nhưng ngẫu nhiên hắn vẫn ra ngoài tuần tra một vòng quanh trại.

Suy cho cùng, hắn vẫn thương đồ đệ. Nghĩ ở nơi núi rừng hoang vu này biết tìm đâu ra thức ăn, cuối cùng hắn quyết định chia chút thịt hầm mình mang theo cho hai tên đồ đệ kia.

“Đa tạ sư phụ!”

Ngũ Thừa Phong hớn hở nhận lấy phần thức ăn.

“Sư phụ, nơi này đồ nhi có màn thầu và thịt vụn, người có muốn dùng một chút không?”

“Không cần, trong xe của ta đã có lương thực dự trữ.”

Màn thầu vừa lạnh vừa cứng, thịt vụn vừa khô lại vừa dính, Tiêu đầu Sài lộ vẻ ghét bỏ, rồi quay trở về xe ngựa của mình.

Tuy bản thân hắn cũng phải ăn màn thầu, may mắn là vẫn còn thịt hầm chưa dùng hết, chắc chắn đủ dự trữ thêm vài ngày nữa.

“Đại Lưu, ngươi canh lửa nhỏ lại một chút, kẻo màn thầu bị cháy khét.”

“Đã rõ.”

Đại Lưu dịch củi lửa ra xa màn thầu, ánh mắt hắn thèm thuồng nhìn mấy miếng thịt hầm đựng trong lá cây Tiêu đầu Sài vừa chia.

Hắn nhớ khi còn ở trong thành, lúc nào cũng thấy người trong tiêu cục dùng bữa, ngẫu nhiên cũng có thể xin được vài miếng ăn vụng. Hương vị đó, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể nào quên được.

Lúc này hắn tuy đã có tiền dành dụm, nhưng vẫn không nỡ mua những món đắt đỏ kia. Số tiền đó còn phải mang về cho tức phụ, dùng để nuôi sống gia đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiêu đầu Sài quả là đối xử với ngươi rất tốt, xem ra hôm nay ta cũng được nhờ phúc lây một chút.”

“Ngươi từng thấy ta ăn một mình bao giờ chưa? Thật là...”

Ngũ Thừa Phong tức giận liếc mắt nhìn Đại Lưu một cái, rồi hắn bước vào xe của sư phụ, lấy ra bình gốm đựng thịt băm sốt cay của mình.

Hắn nhớ rõ lời Lê Tường dặn dò, món này phải đặt bên lửa làm nóng lên mới ngon. Hắn làm theo đúng lời nàng, đun cho đến khi lớp mỡ bên trong sôi lên, mới chuẩn bị mở nắp bình ra.

Ngay khi Ngũ Thừa Phong mở nắp bình gốm, một làn hương cay nồng thơm lừng lập tức tỏa ra.

“Thơm quá đi mất!”

Trong khoảnh khắc, tinh thần Đại Lưu trở nên tỉnh táo, hắn không còn nhìn chằm chằm vào phần thịt hầm của Tiêu đầu Sài nữa.

“Đây là món sốt do vị cô nương kia làm riêng cho ngươi sao?”

“Này! Ăn nói phải biết giữ chừng mực một chút. Nếu ngươi còn tiếp tục nói bậy, lát nữa ta sẽ không chia cho ngươi đâu.” Danh dự của cô nương nhà người ta không thể mang ra trêu đùa tùy tiện!

Thấy bộ dáng hắn không giống như đang nói đùa, Đại Lưu lập tức ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống một bên nhóm lửa.

Rất nhanh sau đó, lớp vỏ bên ngoài màn thầu đặt trên giá đã có chút khô vàng giòn. Mùi lửa quyện lẫn mùi lúa mạch tạo nên một hương vị quả thực dễ chịu vô cùng.

Ngũ Thừa Phong bẻ một cái màn thầu, dùng chiếc muỗng nhỏ múc hai muỗng thịt băm sốt cay kẹp vào giữa.

Đại Lưu còn tưởng phần này là của mình, bởi vậy hai mắt hắn sáng rực lên, vội vàng giơ hai tay đón lấy, chuẩn bị c.ắ.n một miếng thật to. Nào ngờ...

“Cầm cái này dâng lên cho sư phụ ta.”

“...”

Đại Lưu hậm hực cầm màn thầu đưa cho Tiêu đầu Sài. May mắn là lúc trở về, Ngũ Thừa Phong cũng chia cho hắn một cái.

Tuy bên trong không được kẹp nhiều thịt băm sốt cay như phần của Tiêu đầu Sài, nhưng chỉ cần như vậy thôi, hắn đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.