Rõ ràng cực kỳ bực dọc, nhưng lại không dám thốt lên lời nào. Hiển nhiên, giờ phút này trong lòng hắn ta đang vô cùng rối bời.
Lê Tường không thèm để ý đến Ngô Quân. Nàng đi theo quản sự phòng bếp đến kiểm tra chỗ đậu đã được ngâm từ đêm qua. Ngoại trừ Ngô Quân, những người khác trong phòng bếp đều rất phối hợp.
“Tam Chưởng Quầy, các loại hạt đậu này đều đã được rửa sạch sẽ theo yêu cầu của ngài và ngâm đủ canh giờ. Những nguyên liệu khác cũng được đặt hết lên bệ bếp. Chủ nhân đã phân phó, bao gồm sáu cái bệ bếp này và toàn bộ nhân công trong phòng bếp, đều do ngài toàn quyền sai bảo, chỉ cần có thể nấu xong cháo trước Hội Thi Cháo buổi trưa là được.”
“Ta đã rõ.”
Hội Thi Cháo bắt đầu vào giữa trưa. Nàng có thể chia việc thành hai đợt, mỗi đợt sáu nồi, chắc chắn có thể ứng phó được. Chẳng qua, để bảo đảm vẹn toàn, Lê Tường lại sai tiểu nhị tạo thêm hai bệ bếp tạm thời ngay trong sân để cùng ninh cháo.
“Yến Túc, đi lấy hai cái chậu tới đây cho ta.”
“Sư phụ cần chậu lớn hay nhỏ?”
“Kích thước bằng chiếc chậu chúng ta vẫn dùng để nấu món cá hầm ớt.”
Yến Túc khẽ gật đầu, sau đó hắn mở thẳng một ngăn tủ, lấy ra hai chiếc chậu gốm có kích thước vừa vặn.
Tiếng gọi "sư phụ" của hắn vang lớn, khiến tất cả mọi người trong phòng bếp đều nghe rõ mồn một.
Ngô Quân bị vô số ánh mắt dòm ngó càng thêm bực bội, bởi vậy, khi Yến Túc đi ngang qua, hắn ta không nhịn được đã cất lời trào phúng.
“Hừ, Yến Túc ngươi đường đường là nam nhi trưởng thành, cớ sao lại đi theo một tiểu nha đầu học nấu ăn? Hành động này chẳng phải tự rước lấy sự chế giễu của thiên hạ sao?”
“Ngươi là kẻ nào? Xin làm ơn nhường đường cho ta.”
Ngô Quân này ỷ vào chút tài mọn mà xem thường người khác, nhưng nay Yến Túc đã không còn là đồ đệ của hắn ta, tự nhiên chẳng cần phải cố nhịn. Yến Túc ôm hai cái chậu, trực tiếp lơ Ngô Quân, quay về bệ bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cặp sư đồ này căn bản không thèm bận tâm đến Ngô Quân. Nếu hắn ta còn tiếp tục kiếm chuyện, chỉ càng khiến người khác thêm chê cười mà thôi.
Cuối cùng, Ngô Quân cũng im hơi lặng tiếng, trong phòng bếp lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.
Lê Tường đặt chậu xuống, bắt đầu bốc nguyên liệu bỏ vào. Nàng dùng đậu đỏ nhiều hơn đậu xanh một phần, cốt là để khi nấu cháo mồng 8 tháng chạp sẽ cho ra màu sắc tươi tắn, lại nồng đậm hương vị đậu. Đậu xanh mang vị tươi mát hơn đôi chút, bởi vậy chỉ nên thêm vào một lượng vừa phải.
Tám chiếc nồi đồng đều đã đỏ lửa, mỗi nồi đều được cho đậu và đong mực nước sẵn sàng. Cách nấu này hoàn toàn khác biệt so với những đầu bếp còn lại trong phòng bếp.
Bọn họ thường quen cho tất cả nguyên liệu vào nấu chung một lượt, chứ không như Lê Tường, dù là một nồi cháo nhưng vẫn phân định rõ ràng thứ tự trước sau của từng loại nguyên liệu.
Có một vài người lá gan lớn hơn, tiến lên xin nàng chỉ bảo vài kỹ xảo nấu cháo. Thấy Lê Tường hầu như hỏi gì đáp nấy, đám đầu bếp còn lại cũng tranh nhau xông lên.
Ngô Quân đứng trơ trọi một mình: “……”
Đám người ngu muội! Sao lại tin vào lời của một nha đầu miệng còn hôi sữa kia? Nàng ta cũng chỉ dùng những nguyên liệu tầm thường để nấu cháo mồng 8 tháng chạp, dù có xuất sắc đi chăng nữa, thì có thể xuất sắc đến mức nào chứ?
Một canh giờ rưỡi trôi qua, mẻ cháo mồng 8 tháng chạp đầu tiên đã hoàn thành. Đương nhiên, những người trong phòng bếp là được nếm thử đầu tiên. Mỗi người được chia một chén nhỏ, trong đó đã thêm đường, chỉ cần khuấy đều là có thể thưởng thức.
“Món cháo mồng 8 tháng chạp do Tam chưởng quầy nấu quả thực sánh mịn vô cùng! Khác hẳn với cháo chúng ta thường ninh.”
“Màu sắc cũng thật bắt mắt, nếu mang chén cháo này ra ánh mặt trời, ắt hẳn sẽ là điềm báo hưng vượng cho tiệm ta.”
“Ta tới nếm thử hương vị!”
Mọi người trong phòng bếp đều không thể kìm lòng, bắt đầu nếm thử. Ngô Quân cũng có một chén. Hắn rúc mình ở phía sau, thừa dịp không ai chú ý mà lén lút nếm thử một thìa nhỏ.