"Xong rồi!"
"Yến Khoa tỷ, tay nghề của tỷ thật khéo léo. Phiền tỷ giúp ta làm thêm vài món đồ khác nữa."
Lê Tường lại cầm ra một tấm ván gỗ, trên đó là hình dáng chiếc nội khố được nàng cẩn thận dùng than vẽ lại.
Trước kia nàng đã từng trao đổi về kiểu dáng nội y đơn giản này với mẫu thân, và người đã may được cho nàng hai cái.
Nội khố mẫu thân may tuy vẫn dùng được, nhưng lại hơi lỏng lẻo, không đạt được hiệu quả co giãn như nàng mong muốn. Đã giải thích nhiều lần mà mẫu thân vẫn chưa hiểu rõ được ý nàng, nên nàng đành phải tìm tới Yến Khoa. Dù sao người ta cũng là thợ chuyên nghiệp.
Yến Khoa vừa thấy vật này đã cảm thấy hứng thú, nàng ấy kéo Lê Tường thảo luận chi tiết tới nửa canh giờ.
Thảo luận xong, hai người lại cùng nhau chế tạo một đống bông vải chuyên dùng cho kỳ thiên quỹ.
Biểu tỷ nàng thường tiếc bông nên không chịu làm, nhưng nàng lại không thể không dùng. Dùng loại tro thảo mộc kia, nàng cứ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Đến khi Lê Tường rời khỏi phường vải thì trời đã ngả về chạng vạng. Nàng trực tiếp lên bè trở về. Chẳng qua không hiểu vì lý do gì, mới đi được chừng một khắc trà, dây thừng buộc bè đã bị đứt lìa.
May mắn thay, đường sông không quá rộng, bè trúc nhanh chóng tấp vào bờ, mọi người trên bè đều bình an vô sự. Đoàn người lên bờ, có kẻ ngồi ngay bên bờ sông tiếp tục đợi bè trúc khác, cũng có kẻ xoay người chuẩn bị quay về thẳng.
Lê Tường ngồi đợi một lúc nhưng vẫn không thấy bè trúc nào đi qua. Nàng nhẩm tính từ nơi này tới tửu lầu cũng chẳng xa xôi mấy, bèn dứt khoát đi dọc theo bờ sông, vừa đi vừa đợi bè, thong thả về hướng nhà mình.
Giờ vẫn là ban ngày, người qua lại trên đường bờ sông cũng không hề ít, Lê Tường cảm thấy khá yên tâm. Trên đường đi, nàng còn có tâm trạng dạo quanh các sạp hàng ven đường, mua một ít hạt dẻ rang về cho mọi người trong tửu lầu. Mấy vị biểu tỷ kia suốt ngày rúc mình trong tửu lầu, quả thực cũng đáng thương.
"Cô nương, ghé xem hoa cài đầu đi ạ?"
Lê Tường mỉm cười nhạt lắc đầu từ chối. Nàng không thích mang những món trang sức quá rực rỡ, lộng lẫy như vậy. Dĩ nhiên, nàng vẫn rất thích trang sức, chẳng hạn như những món chế tác từ ngọc hoặc bạc. Còn hoa cài đầu ư? Thôi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A? Phía trước có một quầy hàng bày bán trang sức, dường như vật phẩm bên trong trông rất tinh xảo, đẹp đẽ.
Lê Tường bước nhanh vài bước, đang định ghé qua xem thử. Sắp tới sinh nhật biểu tỷ, nàng muốn chuẩn bị một món trang sức làm quà tặng sớm một chút, nhưng mãi vẫn chưa có thời gian rảnh để mua sắm.
Nàng bước nhanh hơn vài bước, cố gắng đi vững vàng và tránh né người đi đường. Không ngờ, cẩn thận như thế mà vẫn va phải người khác.
"Ôi chao!! Đau c.h.ế.t mất! Nha đầu thối tha kia, ngươi đi đứng kiểu gì vậy hả?!"
Một gã đại hán nồng nặc mùi rượu đột ngột ngã lăn dưới chân Lê Tường, lớn tiếng nói là bị nàng đụng phải.
Ăn vạ tống tiền? Ý niệm này thoáng hiện trong đầu Lê Tường. Nàng chắc chắn mình luôn cẩn trọng né tránh những người qua lại xung quanh, cớ sao lại đột nhiên có một gã say rượu lại nói là bị nàng va phải?
“Hừ! Ngươi có ý gì vậy?!”
Thanh âm nam nhân trở nên lớn hơn, lập tức thu hút sự chú ý của những người đi đường.
Dù trong lòng Lê Tường cực kỳ chán ghét, nàng vẫn phải hạ giọng nói vài lời áy náy với gã đang nằm dưới đất. Một nữ nhân đơn độc đối diện với một kẻ say rượu đầy hung hãn, nếu hắn nổi cơn điên mà giằng co tại nơi công cộng, người chịu thiệt chỉ có nàng mà thôi. Bậc trượng phu còn phải biết tránh cái họa trước mắt, huống chi nàng là phận nữ nhi, càng cần phải nhún nhường.
“Đại thúc, ngươi không sao chứ? Để ta đỡ ngươi dậy.”
“Sao lại không sao? Ta bị thương rồi! Chân ta đã bị đau, không động đậy được nữa. Cứ giao bạc bồi thường đây rồi hẵng nói!”
Lê Tường trầm mặc. Một kẻ dám trắng trợn lừa gạt tống tiền giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, quả thực hiếm thấy.
“Đại thúc, nếu ngươi quả thực bị thương, ta có thể thuê xe đưa ngươi đến y quán kiểm tra, toàn bộ tiền khám và t.h.u.ố.c thang ta đều chi trả, ngươi thấy sao?”