“Không cần ngươi giả nhân giả nghĩa! Chỉ cần bồi thường ngân lượng là xong.”
Gã nam nhân nằm dưới đất kia, trên mặt đã lộ rõ vẻ vô lại không thể che giấu.
“Đường đường là đại nam nhi, lại nằm lăn ra đường lừa gạt tống tiền một tiểu cô nương yếu đuối, ngươi không biết xấu hổ sao?”
Những người xung quanh vốn không phải là kẻ ngu, lập tức có người trong số đó cất tiếng bênh vực cho Lê Tường.
Nhưng gã hán tử say rượu kia lập tức đổi sắc mặt thành hung tợn. Hắn dựa vào hơi men nồng nặc trên người, vô cùng dữ tợn mắng c.h.ử.i những người qua đường một trận, khiến ai nấy đều câm như hến. Giúp đỡ vài câu trượng nghĩa thì được, nhưng nếu để chuyện phiền phức này dính vào thân mình, ai cũng lựa chọn quay lưng.
Ngay lúc mọi người xung quanh đều giữ im lặng, bỗng nhiên một vị công tử vận y phục trắng tinh khôi tiến tới bên cạnh Lê Tường.
“Chuyện rõ ràng rành mạch nhưng vị huynh đài này dường như không muốn bàn chuyện lý lẽ. May mắn là ta và Lưu bộ đầu ở nha môn có chút quen biết, không bằng ta cho người đi mời hắn tới đây để cùng ngươi trò chuyện?”
Mặc dù lời lẽ là nói với gã say dưới đất, ánh mắt của người này lại cố ý vô tình liếc nhìn Lê Tường.
Nếu là một tiểu cô nương nhà nông bình thường gặp chuyện này, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến mức chẳng còn tâm trí mà chú ý đến ánh mắt xung quanh. Nhưng Lê Tường từ lúc đầu đã cực kỳ trấn tĩnh, nàng đã đoán chắc đây chỉ là màn lừa gạt. Tuy nhiên, khi nam nhân áo trắng này xuất hiện, nàng lại phát hiện điểm khác thường. Lê Tường tinh ý nhận ra gã say rượu và vị công tử áo trắng này đã trao đổi ánh mắt với nhau, dù chưa chắc đã thân thiết, nhưng chắc chắn là đã có quen biết từ trước.
Lê Tường vẫn thản nhiên đứng nhìn gã nam nhân kia diễn trò. Nàng thấy đầu tiên hắn ta lôi Lưu bộ đầu ra để uy hiếp, sau đó còn dùng hành động và lời lẽ lý trí để cảm hóa, cuối cùng lại hào phóng ném cho gã say mấy trăm đồng bối, dặn dò đối phương nên tu tâm dưỡng tính.
Quả thực là một vị quân tử khiến đất trời phải cảm động!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã hán tử say rốt cuộc cũng tự mình bò dậy khỏi mặt đất, ‘khập khiễng’ lê bước đi mất. Những người qua đường vây quanh cũng dần tản đi.
Bấy giờ, nam nhân áo trắng kia mới ‘ưu nhã’ quay người lại, tự cho là đã lập công lớn mà an ủi: “Cô nương chớ kinh sợ, gã ta đã rời đi rồi.”
Lê Tường ngẩng đầu đ.á.n.h giá hắn một lượt. Ăn vận thì chỉnh tề đấy, nhưng phong thái lại chẳng ra gì. Dung mạo cũng xem như tuấn tú, có điều đôi mắt lại hoàn toàn bại lộ bản chất của hắn.
Bên trong đôi mắt đó không hề có sự thản nhiên, tự tại, mà chỉ chất chứa sự tính toán. Lê Tường cảm giác ánh mắt hắn nhìn nàng, hệt như kẻ c.h.ế.t đói đang nhìn miếng bánh ngọt thượng hạng thơm ngon.
“Hôm nay đa tạ công tử đã ra tay tương trợ. Sắc trời đã không còn sớm, ta cần nhanh chóng về nhà, xin mời công tử cũng trở về đi.”
Nàng chẳng cần quan tâm hắn ta mưu tính ra sao, chỉ cần làm như không hề hay biết là được.
Lê Tường dứt lời cảm tạ liền lập tức xoay người rời đi, không hề có ý định nán lại thêm bất kỳ câu chuyện nào nữa.
Vị công tử áo trắng kia hoàn toàn không ngờ nàng lại phản ứng dứt khoát như vậy. Hắn tự nhủ, dù sao vừa nãy hắn cũng đã cưỡng chế đuổi đi một gã hán tử say định lừa gạt nàng cơ mà? Căn cứ theo lẽ thường, nàng hẳn phải vui vẻ cảm ơn, rồi chủ động để lại tên họ chứ?
Cổ Du mang theo trọng trách mà đến, tự nhiên không thể để Lê Tường cứ thế rời đi. Hắn vội vàng bước nhanh theo sau nàng, song lại cố ý giữ khoảng cách, giả vờ như hai người chỉ là tiện đường mà thôi.
Lê Tường không rõ mục đích của hắn là gì, song nàng lo sợ gã này lại bày ra màn kịch say xỉn khác, bởi vậy nàng dứt khoát đi thẳng xuống bậc cầu thang, thành thật đứng chờ bè trúc. Đường sông lúc nào cũng có bè trúc chuyên chở người, không thể nào hết được. Chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm một lát nữa là chắc chắn sẽ có.