Hành động này của Lê Tường lập tức khiến Cổ Du lâm vào thế khó xử.
Nếu hắn cũng dừng lại chờ theo nàng, có vẻ quá lộ liễu; nhưng nếu cứ thế bỏ đi, nhiệm vụ lại chẳng có chút tiến triển nào, hắn thực sự không cam tâm. Hơn nữa, lúc trở về còn không biết bị đám gia hỏa kia cười nhạo ra sao.
Trước kia, khi Đại Chưởng Quầy chọn người, hắn đã phải vất vả lắm mới chèn ép, vượt qua được những kẻ khác. Hiện giờ, hắn không thể cam tâm chịu đựng chuyện công việc không có chút khởi sắc nào mà đành phải quay về.
Tiểu nha đầu Lê Tường tuổi đời còn trẻ đã sở hữu tài nghệ bất phàm như vậy, lại thêm cả tửu lầu và cửa hàng thịt hầm kia. Ngay cả khi không nói đến hai sản nghiệp lớn đó, chỉ riêng công thức chế biến món thịt hầm của nàng thôi cũng đã trị giá một khoản ngân lượng khổng lồ rồi.
Chỉ cần y chiếm được tâm tư của nàng, sau này gả cho ai cũng phải theo mệnh phu quân, nàng cũng coi như người của Đông Hoa. Còn bản thân y? Lập được công lớn như vậy, nói không chừng còn có thể thay thế chức vị nhị chưởng quầy hiện tại.
Đáng tiếc, khi đến đây y tràn đầy tự tin, nhưng giờ đây đã nếm phải mùi thất bại. Xem ra tiểu nha đầu này không hề dễ thu phục. Y đã giúp nàng một việc, vậy mà nàng còn chẳng buồn tiết lộ tên họ cho y biết.
Cổ Du vẫy tay về phía góc khuất. Chẳng mấy chốc, một, hai tên mang bộ dáng côn đồ từ ngõ nhỏ bước ra, cười cợt bỉ ổi rồi tiến về phía Lê Tường. Còn y, tất nhiên là giả vờ không hay biết gì, thong dong bước qua cầu thang bên đường sông, chỉ chờ đợi phía sau vang lên tiếng kinh hô của nàng, y sẽ quay đầu lại 'trợ giúp'.
Hai tên côn đồ đi qua rất nhanh. Bọn chúng tới cầu thang đường sông, giả vờ như đang chờ thuyền bè. Sau khi trêu chọc nhau vài câu, chúng bắt đầu dán ánh mắt lên người Lê Tường.
"Chà, hôm nay đúng là may mắn, vừa bước ra cửa đã gặp được một cô nương xinh đẹp."
"Tiểu cô nương, nàng tên là gì, có thể nói cho ca ca nghe không?"
Hừ! Gọi ca ca à, ngươi đi gặp quỷ đi!
Lê Tường thật sự không biết có nên nói cho nam nhân áo trắng kia biết y quá mức ngu xuẩn rồi cười nhạo một trận hay không. Tại sao y lại cho rằng những cô nương thôn dã đều có đầu óc kém cỏi như vậy? Y lại tìm thêm hai tên tạp chủng tới gây rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta họ Lê, tên là Lê Tường. Nhà ta ở Lê Ký tửu lầu, tùy thời hoan nghênh hai vị tiểu ca tới dùng cơm."
"..."
Hai tên đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, tại sao nha đầu này chẳng hề sợ hãi chút nào?
"Ăn cơm là chuyện nhỏ, chỉ e bữa cơm này liệu có được tiểu cô nương tự mình tiếp đãi hay không..."
Một tên vừa nói vừa vươn tay về phía Lê Tường, ra vẻ muốn vuốt lọn tóc mai của nàng. Lê Tường trực tiếp nghiêng người né tránh, lạnh giọng cảnh cáo.
"Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân, cẩn thận ta không nương tay."
"Nha! Đúng là tiểu lạt tiêu() đanh đá đây... ta thích!"
Người nọ chỉ cho rằng Lê Tường ngoài mạnh trong yếu, vì vậy vẫn cười cợt, tiếp tục vươn tay về phía nàng.
Lập tức, Bang một tiếng, một gói hạt dẻ nện thẳng vào mặt hắn, chưa kịp phản ứng thì phần eo sườn đã trúng một cú đá cực mạnh, trực tiếp bị đạp xuống đường sông.
Tên còn lại nhìn thấy thì ngẩn người, theo bản năng muốn đi kéo huynh đệ mình lên, nhưng phát hiện nước ven sông khá cạn, chỉ tới ngang eo. Khi hắn quay đầu lại, định bụng bày ra vẻ mặt hung tợn để bắt Lê Tường, lại thấy nàng không hề tỏ chút sợ hãi nào, thậm chí đôi mắt còn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào chỗ hiểm bên dưới của hắn.
Ánh mắt ấy quả thực khiến hắn sởn gai ốc.
"Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau xử lý nàng đi!"
Tên dưới nước kêu lên một tiếng rồi nghiêng ngả, lảo đảo ôm lấy eo bò dần lên bờ.