Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 448



Không biết có phải vì thường xuyên làm công việc này hay không, dẫu hắn đã tắm rửa sạch sẽ, vẫn còn ngửi thấy mùi hôi hám lưu lại trên thân thể.

Xiêm y cũng bị rách toạc vài chỗ lớn, sợi bông bên trong đã lòi cả ra ngoài.

Lạc Trạch đưa hai người bọn họ lên phố, định bụng tìm xem có thể mua được hai chiếc áo bông cũ hay không.

Lần này hắn trở về quê không có ý định làm những việc như thế này, thế nên trên người hắn không mang theo nhiều tiền lắm, chỉ vỏn vẹn năm trăm đồng bối. Chắc chắn không thể mua y phục mới cho Nhị Sinh và Trúc Thất, chỉ có thể tìm kiếm ở các cửa hàng ven đường xem có nơi nào bán áo cũ hay không.

Ba người cùng dạo bước trên phố, bỗng dưng cảm xúc thời còn lăn lộn giang hồ bên nhau lại ùa về trong tâm trí.

“Lão đại, không cần phải mua xiêm y đâu. Y phục này chỉ là do bọn ta đi làm việc mới bị rách một chút, kỳ thực bên trong tủ quần áo vẫn còn những bộ nguyên lành.”

Lạc Trạch quay đầu lại, trừng mắt nhìn Trúc Thất một cái.

“Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc sao? Nếu hai đứa ngươi có y phục lành lặn, đã chẳng để đến giờ. Vả lại, ta đâu có ý định sắm đồ mới cho các ngươi, chỉ kiếm vài món y phục cũ thôi, còn câu nệ làm chi?”

Thị trấn chỉ có hai con phố coi là phồn hoa. Nếu đã đi khắp con phố này mà vẫn không tìm được, chỉ còn cách đến tiệm cầm đồ. Thời buổi loạn lạc, người dân mang y phục cũ đi cầm cố không ít, chắc chắn tiệm cầm đồ sẽ có sẵn những bộ đồ cũ. Đương nhiên, mua sắm ở tiệm cầm đồ giá cả sẽ đắt hơn chợ búa bên ngoài một chút.

Ba người vừa đi dạo vừa tìm kiếm, quả nhiên gặp được một sạp bán y phục cũ. Tuy đám xiêm y kia chằng chịt miếng vá, nhưng vẫn còn tốt hơn bộ đồ cũn cỡn rách bông của Nhị Sinh.

Lạc Trạch đang định thanh toán tiền thì nghe được từ quầy hàng cách đó hai căn nhà, có tiếng người chào hỏi chủ quán: “Quan huynh đệ, việc buôn bán hôm nay thế nào?”

Quan?

Họ này lập tức thu hút sự chú ý của Lạc Trạch. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên sạp hàng kia bày vài chiếc chén gỗ cùng các món gia cụ làm bằng tre trúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao lại trùng hợp đến thế? Họ Quan, lại còn là một thợ mộc, dung mạo còn có nét hao hao nhạc phụ tương lai của hắn.

Lạc Trạch nhớ lại lời Thúy Nhi từng kể về gia cảnh. Hắn gần như có thể khẳng định người đứng sau quầy hàng kia chính là đại phòng Quan gia. Quả nhiên là vận khí kéo đến, muốn tránh cũng không tránh được.

“Lão bản, hai bộ xiêm y này giá bao nhiêu?”

“Hai bộ này ư, bông bên trong vừa được nhồi chưa bao lâu, tổng cộng bốn trăm năm mươi đồng bối.”

Nghe mức giá này, Lạc Trạch bật cười ha hả.

“Lão Dư, lâu lắm không gặp, không ngờ ngươi vẫn thích lừa gạt khách. Ba trăm đồng bối, bán cho ta hai bộ y phục này.”

“Ngươi, ngươi, ngươi……”

“Ta đây, Lạc Trạch đây, khó khăn lắm mới trở về thăm các ngươi một chuyến, chiết khấu cho ta một chút, được không nào?”

Dư đại thúc hậm hực gật đầu, đồng ý mức giá ba trăm đồng bối. Lạc Trạch dứt khoát thanh toán, sau đó mới dẫn hai huynh đệ của mình tiến đến quầy hàng của đại phòng Quan gia.

Mấy người bọn họ cứ loay hoay mãi, chẳng chọn được món nào vừa mắt. Quan lão đại thấy các chủ quán lân cận đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, không hiểu sao trong lòng lại có chút bối rối.

“Ba vị muốn mua đũa hay là chén?”

Lạc Trạch làm như không nghe thấy, vẫn dẫn hai huynh đệ chọn chọn nhặt nhặt. Ba người chiếm hết lối đi phía ngoài sạp hàng, e rằng khách muốn đến mua gia cụ cũng bị bọn họ chắn hết cả rồi.

Thấy một đám khách nhân bị ngăn trở, mà ba tên này lại không hề có ý mua bán, Quan lão đại dù có ngu ngốc cũng biết mình gặp phải đám lưu manh. Hắn ta chợt nhớ đến những lời đồn đại trước đây, cuối cùng chỉ đành nén giận mà nói: “Tiểu huynh đệ, hôm nay sạp hàng của ta vẫn chưa khai trương.”