“Nếu muốn thu phí bảo hộ thì chờ đến buổi chiều hãy quay lại.”
“Nha, ngươi cũng biết điều đấy, còn biết giao phí bảo hộ.”
Lạc Trạch cười khẩy một tiếng, sau đó hắn đi vòng ra sau sạp hàng, ngồi xổm xuống trước mặt Quan lão đại hỏi: “Ngươi còn một đệ đệ tên là Quan Phúc không?”
“Đúng, đúng, đúng! Tên là Quan Phúc. Chẳng lẽ hắn gây ra họa gì? Tiểu huynh đệ, vậy ngươi cứ việc đi tìm hắn. Hắn đã phân gia với chúng ta từ lâu rồi, ngày thường căn bản không hề đi lại!”
Quan lão đại lập tức phủi sạch quan hệ.
“Gây họa thì không, chỉ là ta coi trọng cô nương nhà đệ đệ ngươi. Gần đây ta và nàng đang chuẩn bị đính hôn đấy. Ngươi là đại bá mà chẳng có chút tỏ vẻ nào sao?”
“Đính hôn?!”
Quan lão đại nghĩ tới mối hôn sự mà bà nương và thê tử hắn ta đang ngấm ngầm thương lượng để gán ghép Thúy Nhi, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa. Lão nhị dám tự ý cho con gái mình đính hôn, lại còn đính hôn với tên vô lại lưu manh ngay trước mặt này?
“Làm sao… sao lại đột ngột như vậy? Nhà ta không hề nhận được chút tin tức nào.”
“Bởi vì ta khiêm tốn đấy mà.”
Lạc Trạch thấy Quan lão đại chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt mình, lập tức chuyển sang bên kia, nhìn chằm chằm đối phương.
“Đại bá Quan gia ơi, con người ta đây thích nhất là hưởng lộc, ngày thường chẳng có công việc tử tế nào để làm. Vốn đang lo lắng sau khi thành thân với Thúy Nhi thì nuôi gia đình kiểu gì, cũng chẳng biết nên làm gì bây giờ. Nhưng thật trùng hợp, vừa nhìn thấy tay nghề này của ngươi, tảng đá trong lòng ta cuối cùng cũng được buông xuống.”
Quan lão đại kinh hãi tột độ, tên này rốt cuộc có ý gì?? Chẳng lẽ hắn muốn sau khi thành thân, đại phòng nhà hắn phải qua nuôi dưỡng hai người bọn họ ư? Phi!
“Tiểu huynh đệ, có lẽ khi nãy ngươi nghe chưa rõ. Đại phòng chúng ta đã sớm phân gia với nhị phòng rồi. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nha đầu Thúy Nhi kia cực kỳ chăm chỉ, hiển nhiên nàng có thể nuôi sống ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi nói không sai, Thúy Nhi vô cùng chăm chỉ. Còn ta ấy ư? Nửa đời sau này, e rằng phải dựa vào Quan gia rồi. Đại bá, ta xin mạn phép cầm mấy chiếc chén này đi, coi như lễ vật chúc mừng đính hôn của chúng ta nhé.”
“……”
Quan lão đại đau xót vô cùng, cảm giác như tâm can đang muốn rỉ máu. Hắn còn chưa kịp bán được món nào, đã bị kẻ ta đoạt mất mấy thứ. Hắn ta vốn lười biếng như vậy, đã hao tốn không ít công sức mới làm ra được mấy chiếc chén này! Thế mà tiểu tử thúi kia chỉ dùng vài câu nói đã cầm đi không ít!
Một hồi lâu sau, hắn ta mới hoàn hồn, vội vàng đi hỏi thăm những người xung quanh một phen.
“Ngươi không biết hắn sao? Hắn là tên du côn khét tiếng ở trấn trên đấy. Không gặp chúng thì thôi, đã gặp thì nhất định phải moi tiền. Bằng không, chúng sẽ bày đủ trò trước sạp hàng của ngươi, quấy nhiễu đến khi ngươi không còn làm ăn được mới thôi. Trước kia chúng biến mất một thời gian, nghe đâu đi theo tên thổ phỉ nào đó ra ngoài buôn bán. Lại có người nói hắn g.i.ế.c người nên đã bị quan phủ tóm gọn. Ông chủ Quan à, gần đây ngươi nên cẩn trọng một chút.”
Quan lão đại: “...”
Trời đất ơi, rốt cuộc nhà lão nhị đã rước cái của nợ gì về nhà thế này!
Không được, tuyệt đối không thể dính dáng chút nào đến mối quan hệ này.
Lúc Quan lão đại dọn xong sạp hàng trở về nhà, vừa bước vào sân đã thấy tức phụ nhà mình mặt mày hớn hở tiễn một bà tử ra ngoài.
Đây là Vương bà mối ở trấn trên, thường xuyên lui tới các thôn làng xung quanh. Hắn đã gặp bà Vương này nhiều lần, hôn sự của nhi tử nhà hắn cũng nhờ bà mai này.
“Trượng phu, sao hôm nay lại dọn sạp về nhà sớm vậy?”
Có người ngoài, Quan lão đại không muốn đôi co, chỉ khẽ gật đầu rồi vác bao đồ đạc vào nhà.
“Sao thế nhỉ? Thật là quái lạ quá đi mất.”
Chu thị nhìn theo bóng hắn hai lượt, mới lấy lại tinh thần.