Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 466



Tối nay có không ít người tề tựu, dĩ nhiên phải làm một mâm cơm đoàn viên vô cùng phong phú.

Lê Tường đưa một túi hạt dưa lớn đã xào xong cho Đào Tử, dặn dò nàng mang đi tặng cho các nhà thương nhân thường lui tới bên vách, đảm bảo mỗi nhà đều có phần. Còn thừa lại để người nhà mình ăn.

“Chỗ cát này dùng xong cứ cất vào ngăn tủ, sau này vẫn còn dùng lại được, các ngươi đừng vứt bỏ đi đấy.”

“Ừm ừm!”

Ba người sư đồ Lê Tường đang trò chuyện, thì Quan Thúy Nhi đã trở về.

“Biểu muội à, tối nay A Trạch không thể qua đây. Hắn nói Trúc Thất và Nhị Sinh vừa vào trong thành không lâu, để họ ăn tết một mình thật không ổn, nên muốn qua đó chung vui.”

“Chà, đón tết cùng huynh đệ, lại không có tức phụ bên cạnh nha…”

Lê Tường cười tủm tỉm. Tuy trêu chọc biểu tỷ như vậy, nhưng nàng hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Lạc Trạch.

Nhà ta đón tết, hắn tới đây có thể xem như một nửa thân thích, nhưng hai người Trúc Thất hiển nhiên không thể cùng tới.

Cả nhà đang vui vẻ đoàn viên, bỗng nhiên có thêm hai người lạ sẽ khiến cả hai bên đều không được tự nhiên. Chi bằng tách ra là tốt nhất.

Lạc Trạch này cũng rất biết ý tứ.

“Thôi được, tối nay hắn không tới, đó là thiệt thòi của hắn. Ta đành miễn cưỡng thay hắn mà quan tâm, chăm sóc tức phụ của hắn vậy.”

Lúc chỉ có bốn cô nương các nàng ở cạnh nhau, Lê Tường mới nói chuyện không hề kiêng dè như vậy. Hai tỷ muội Đào Tử lập tức bật cười khúc khích.

Mặt Quan Thúy Nhi đỏ bừng, tiến lên nhéo nàng một phen.

“Mau đi làm đồ ăn của ngươi đi.”

“Được được được, ta nấu ăn, nấu ăn đây.”

Lê Tường cọ rửa chiếc chảo vừa dùng xào hạt dưa, sau đó đổ nước vào đun sôi. Chỉ chờ phụ thân và đại ca làm thịt gà, vịt xong, nàng sẽ chần sơ qua rồi chuẩn bị bỏ vào nồi hầm canh.

“Biểu tỷ, người thái chút thịt qua đây, lát nữa ta muốn làm món Thịt chiên giòn và Mai Thái Khâu Nhục. Đào Tử, muội cầm chén này đi múc đầy một chén ngô cho ta, rồi nghiền thêm ít đậu nành nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng dặn dò công việc cho từng người. Quan Thúy Nhi và Đào Tử cũng không hỏi nhiều, cứ làm theo là được.

Lê Tường đổ nước luộc thịt gà, thịt vịt vào các bình gốm. Một bình làm món Gà tơ hầm nấm, một bình làm món Củ cải chua hầm vịt gà.

Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, chỉ cần nổi lửa lên hầm là được.

Mười người dùng hai nồi canh lớn là vừa vặn.

Nàng cầm bát lên quầy hàng lấy ra chút hoa tiêu, lá thơm, vỏ quế, rồi trộn chúng cùng ngô. Tiếp theo, nàng đặt thẳng chảo lên bếp, chờ dầu nóng lên rồi bắt đầu xào.

Chờ cho dậy mùi thơm, khi ngô đã bắt đầu ngả màu mới vớt ra, lọc bỏ hoa tiêu và hồi hương, sau đó đặt vào cối giã.

Cứ thế, bột ngô rang thơm ngào ngạt đã hoàn thành.

Lê Tường cầm lấy miếng thịt nạc biểu tỷ vừa thái, tiếp tục thái chúng thành từng miếng hơi dày một chút rồi bắt đầu ướp gia vị, phụ liệu. Coi như đã chuẩn bị xong phần sơ chế của món thịt chiên giòn. Cuối cùng, nàng chỉ cần đập thêm hai quả trứng gà là ổn.

Lúc này, nàng mới chuyển qua bọc khoai sọ vào bột ngô rang, rồi bỏ chúng lên khay.

Cứ chuẩn bị trước, chờ tới khi chuẩn bị ăn cơm, nàng chỉ cần cho tất cả chúng vào trong một cái lồng hấp, hấp lên là dọn lên bàn được ngay.

Nàng lại chuyển sang làm một món ăn luôn thường trực trong những bữa cơm tất niên Tứ Xuyên, chính là bún thịt.

“Sư phụ, con cá này chuẩn bị làm món cá chua ngọt sao?”

Lê Tường quay đầu lại nhìn. Đó là hai con cá rô hoa cực kỳ lớn.

“Không, đem đi làm cá viên và cá lát, buổi tối chúng ta ăn lẩu.”

Trời lạnh như vậy, lại làm đồ ăn đủ cho mười người, chắc chắn chỉ cần bê lên trên bàn không bao lâu sẽ nguội hết, mà ăn đồ nguội thì chẳng ngon lành gì.

Vẫn là ăn lẩu ngon hơn, vừa náo nhiệt lại không lạnh bụng. Chỉ cần tùy tiện làm thêm mấy món ăn nóng nữa thôi.

“Ăn lẩu thật ngon nha! Để ta đi làm cá xay nhuyễn đây!”