“Đại nương khiêm tốn quá rồi. Nhìn vào tay nghề tinh xảo này của người, cũng đủ biết việc làm ăn nhất định vô cùng thuận lợi.”
Lê Tường thốt ra lời này không phải chỉ để lấy lòng người khác, nàng thực sự cảm thấy vị Đại nương này vô cùng lợi hại.
Có thể tự mình nghiên cứu ra kỹ xảo kéo mì, sợi mì làm ra lại đồng đều phẩm chất, thả vào canh cũng không bị nhũn nát, quả nhiên là người có chân tài thực học.
Phàm là con người, ai cũng thích nghe những lời tán dương, Đại nương này cũng chẳng ngoại lệ. Huống hồ, Lê Tường lại cố ý thân cận, thế nên khoảng cách giữa hai người lập tức được kéo lại gần.
“Đại nương, khối bột đã ủ xong kia của người, có thể bán cho ta một ít được không? Chỉ cần một khối nhỏ bằng bàn tay là đủ rồi.”
“Hả? Khối bột ư? Ngươi mua thứ đó để làm gì?”
Đại nương không hề lo lắng tay nghề của mình bị bắt chước, bởi nhào bột thì ai cũng làm được, nhưng kỹ thuật kéo mì lại là bí quyết riêng, đâu phải người nào cũng biết. Bà ấy hỏi nàng, thuần túy chỉ vì tò mò.
Lê Tường thực ra muốn dùng khối bột này để thay thế cho men nở, song nàng không nói thật, chỉ đơn giản đáp rằng mình thèm món bánh canh.
“Ta chỉ nhất thời thèm ăn, nên mới muốn mua thẳng một khối bột làm sẵn. Nếu không, phải đi tới tận cửa hàng Bạch thị bên kia mua tiểu mạch, rồi lại mang về xay xát, phiền phức vô cùng.”
Vừa nghe lý do hợp tình hợp lý này, Đại nương lập tức đứng dậy đi tới sạp hàng, lật lớp vải đang che đống bột mì đã nhào lên, cắt ra một khối.
“Khối này ta cắt chừng hai lạng, nếu cô nương không tin có thể mượn cái cân tới đây cân thử.”
“Không cần đâu, Đại nương, ta tin người.”
Lê Tường đã làm bếp một thời gian dài, tự nhiên nàng có thể nhìn ra được khối bột kia có đủ hai lạng hay không.
“Đại nương, mời người nhận lấy bốn đồng bối này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng đưa tiền cho Đại nương, nhận lấy khối bột rồi dùng lá cây cẩn thận gói kỹ lại. Đúng lúc này, Lê Giang cũng vừa dùng mì xong, Đại nương nhận tiền xong thì tiện thể đi qua dọn dẹp bát đĩa.
Nào ngờ, vừa nhìn thấy chén, bà ấy đã cảm thấy vô cùng đau lòng. Dù sợi mì đã được ăn sạch, nhưng trong chén vẫn còn dư lại rất nhiều tương mỡ cua.
Đôi phụ thân nữ nhi này thật không biết hưởng thụ! Món ăn đậm dầu mỡ quý giá như vậy mà lại không ăn sạch, lãng phí biết bao chất béo!
“Đại nương, người xem, chén mì phụ thân ta vừa dùng, nếu bán ra ngoài thì có thể định giá bao nhiêu đồng bối?”
“Loại mì có hương vị và chất béo như thế, ít nhất cũng phải bán được năm sáu đồng bối...”
Đại nương nghĩ đến món mì thịt thái lát xào của quán mình, rõ ràng có thịt nhưng lại ít dầu, không béo bùi được như món này, nhất thời cảm thấy thổn thức. Nhưng rồi bà lại ngẫm, nếu không phải vì quá ít dầu mỡ, thì có ai thèm mua món mì thái lát kia làm gì?
Đúng lúc đó, bà nghe thấy cô nương đối diện cất lời: “Đại nương, người nói xem, nếu bán chén mì tương này với giá bốn đồng bối thì có bán được không?”
Trong khoảnh khắc, Đại nương tưởng rằng hai cha con này đến đây để giành giật việc buôn bán, nhưng rất nhanh sau đó bà liền kịp thời phản ứng lại.
“Ý của ngươi là, mì này bỏ thêm tương của nhà ngươi vào, mà giá bán ra chỉ chừng bốn đồng bối, vậy tức là lời lãi rất lớn?”
Lê Tường khẳng định gật đầu, sau đó mở nắp hộp lấy ra một chút cho Đại nương nếm thử.
“Nếu dùng tương nhà ta để nấu mì nước e là hơi kém, tốt nhất nên là mì trộn. Chỉ cần hai muỗng nhỏ cũng có thể trộn được một chén mì, sắc hương vị đều đủ đầy.”
“Bán thế nào?!”
Đại nương cực kỳ quyết đoán, lập tức dứt khoát hỏi.
Sau đó, giá bốn mươi đồng bối quả thực hơi cao một chút, hai bên lại thương thảo qua lại một hồi, cuối cùng Lê Tường cũng nhượng bộ, định giá ba mươi tám đồng bối một cân cho bà ấy.