Hiện giờ, mấy vị huynh đệ trong Tiêu cục đều đã về nhà ăn Tết. Chờ đến khi họ quay trở lại kinh thành, cả bọn chỉ cần đến tửu lâu làm một bữa rượu là được, không cần bày vẽ quà cáp hay thăm hỏi phiền phức.
Chỉ có hai nhà cần hắn đích thân đến thăm hỏi, đó là nhà sư phụ và Lê gia.
Hắn mang lễ vật tới nhà sư phụ trước. Đúng ngày mùng Một Tết, quả nhiên có rất nhiều người đến phủ đệ sư phụ để chúc mừng năm mới.
Hắn đưa bọc hoa quả khô dùng làm lễ vật mừng năm mới cho Sư nương, sau đó cáo từ rời đi, rồi thẳng đường tới Lê gia.
Dù hôm nay Lê Ký Tửu Lầu ngừng kinh doanh, song cửa lớn vẫn rộng mở, đón khách tân niên. Tuy vậy, những loại quả quý hiếm hay bánh kẹo xa xỉ đều không được bày ra ở sảnh chính, chỉ có hạt dưa, mứt kẹo được đặt đầy trên bàn ở hậu viện.
Nhiều tiểu thương lân cận cũng ghé qua, cốt là để kiếm chút lộc đầu năm như nắm vài hạt dưa, dăm ba miếng bánh kẹo. Có Lê Giang ở đó quan sát, bọn họ cũng chẳng lấy được là bao. Vả lại, ngày đầu năm cốt yếu là vui vẻ hòa thuận, nên người Lê gia cũng không chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt này.
“Chúc Đại Giang thúc năm mới an khang, tiểu điệt tới bái niên.”
Lê Giang thoáng thấy người đến thì vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tiểu tử này chủ yếu là để lấy lòng ái nữ nhà mình, nét tươi cười trên mặt hắn liền dần biến mất.
“Tứ ca, ngươi tới bái niên không cần câu nệ lễ nghĩa, mang lễ vật làm gì cho phiền phức?” Nhìn bộ dáng hắn tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ, trông chẳng khác nào đến bái kiến nhạc phụ tương lai.
“Ngươi vào hậu viện đi, mấy người bọn họ đều ở trong đó.”
Ngũ Thừa Phong khẽ gật đầu, mang theo lễ vật đi xuyên qua đại sảnh tiến vào hậu viện. Vừa vén mành che lên, hắn đã thấy tên Lạc Trạch kia. Tiểu tử ấy đang ngồi sát bên người Quan Thúy Nhi, khoảng cách gần gũi đến mức khiến người ta giật mình. Hơn thế nữa, Lạc Trạch còn tự tay c.ắ.n vỏ hạt dưa, cẩn thận đặt nhân vào miệng Quan Thúy Nhi!
Quan thúc đang ngồi ngay cạnh, vậy mà tiểu tử này dám hành xử lộ liễu đến vậy ư?
Tình huống này rốt cuộc là sao đây?!
Hắn chỉ đi vắng hai tháng rưỡi, tại sao khi trở về đã có cảm giác tiểu tử Lạc Trạch này lấy lòng được tất cả mọi người trong Quan gia rồi? Đối phương quả thực quá thần kỳ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tứ ca? Mau qua đây, ngồi xuống đi.”
Quan thị đã dự đoán từ sớm Ngũ Thừa Phong sẽ đến vì hắn không có thân thích trong thành. Thế nhưng bà không ngờ hắn lại mang nhiều lễ vật như vậy, tựa hồ muốn đặt mối quan hệ chính thức.
“Những thứ này là...”
Ngũ Thừa Phong nhận thấy bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Đây chỉ là một ít đặc sản ta mang về từ Dụ Châu. Lâu lắm mới được đi một chuyến nên ta mua nhiều thôi, chứ không phải cố tình mang lễ vật tới bái niên đâu. Quan thẩm chớ nên quá khách khí, làm gì có chuyện qua nhà ngài chúc tết lại phải mua nhiều đồ đến thế.”
Vừa nghe được lời này, Quan thị có chút bật cười. Bà cũng không từ chối tấm lòng của hắn, vui vẻ cảm ơn rồi mang chúng vào phòng bếp.
“Qua chơi đi, mấy người Tiểu Lạc đều ở bên đó, ngươi cũng quen biết với bọn họ.”
Ngũ Thừa Phong lên tiếng trả lời, hắn rất thoải mái ngồi bên cạnh Lạc Trạch. Lê Tường vẫn ngồi đối diện hắn như cũ, lúc này nàng đang lười biếng c.ắ.n hạt dưa, vẻ mặt thư thái.
Ánh nắng ấm áp của mặt trời trượt qua kẽ lá rơi trên người nàng, đẹp đến mức không bút nào tả xiết.
Lạc Trạch thấy bộ dáng hắn buồn cười vô cùng, bèn ghé sát thì thầm trêu chọc: “Ngươi mau nuốt bớt nước miếng đi.”
Ngũ Thừa Phong: “...” Tên tiểu tử này đúng là muốn ăn đòn.
Hắn nhìn về phía Quan Thúy Nhi, khẽ hất cằm hỏi Lạc Trạch.
“Ngươi và Thúy Nhi đã làm những gì?”
“Ngươi hỏi ta và Thúy Nhi à? Chúng ta sắp đính hôn rồi.”
Một lời thốt ra nhẹ như không, ẩn chứa biết bao mật ngọt của đôi uyên ương, lại chẳng khác nào nhét vào miệng Ngũ Thừa Phong một quả chanh chua loét, khiến hắn chua chát đến tận óc.