“Tại sao lại nhanh như vậy...”
Lạc Trạch trừng hắn một cái.
“Ngươi không hiểu đâu.”
Lạc Trạch đặt nhân hạt dưa vừa tách vỏ vào đĩa của Thúy Nhi, vui vẻ nhìn vành tai nàng đỏ ửng đáng yêu vô cùng. Hắn hiếm hoi lắm mới có cơ hội được ngồi cùng người trong lòng mình vào ban ngày, nên chẳng thèm bận tâm đến Ngũ Thừa Phong bên kia, toàn tâm toàn ý trò chuyện với Thúy Nhi của hắn thôi.
Trong lòng Ngũ Thừa Phong cứ như bị mèo cào cho mấy nhát, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Hắn thực sự rất muốn biết Lạc Trạch đã dùng thủ đoạn gì mà có thể nhanh chóng được phu thê nhà Quan gia chấp nhận? Quan trọng hơn, tiểu tử đó đã làm thế nào để Quan Thúy Nhi đáp lại tình ý? Rõ ràng ta quen Lê Tường trước khi đối phương biết Quan Thúy Nhi, vậy mà giờ đây tiểu tử đó đã sắp đính hôn, còn ta vẫn chưa dám thổ lộ tâm ý với nàng?
Càng nghĩ càng không nhịn nổi, Ngũ Thừa Phong ngồi không chốc lát đã kéo Lạc Trạch ra cửa sau. Vừa lúc ấy Lê Tường vào phòng bếp lấy thêm hạt dưa, chờ tới khi nàng ra bên ngoài lại không nhìn thấy hắn đâu.
Nàng tưởng hắn lên sảnh lớn ngồi, không ngờ khi nàng vừa quay về phòng của mình lại nghe được thanh âm nói chuyện của hai người bọn họ ở bên ngoài.
Đầu tiên, Lạc Trạch kể về quá trình hắn kéo gần khoảng cách với biểu tỷ. Kế đó, hắn bắt đầu lên mặt chỉ bảo vài chiêu thức tán gái cho Ngũ Thừa Phong. Đáng tiếc, chiêu nào hắn bày ra cũng tệ hại hơn chiêu trước, thế mà tiểu tử ngốc kia lại tin răm rắp, cứ liên tiếp hỏi thăm mãi. Lê Tường trong phòng không nhịn được, đành lớn tiếng ho khan vài tiếng.
Lạc Trạch bên ngoài tường kinh hãi thất sắc. Hóa ra, chỉ một tiếng ho khan nhỏ trong phòng lại vọng ra bên ngoài rõ ràng đến vậy!! Chẳng lẽ, những lời hắn và Thúy Nhi thường nói chuyện ở chỗ này đều bị Lê Tường nghe hết cả rồi sao?
“Huynh đệ, việc này ta thực không giúp ngươi nổi rồi, ngươi đi đi!”
Lạc Trạch xấu hổ muốn tìm kẽ đất mà chui vào, đâu còn tâm tình bày mưu tính kế cho Ngũ Thừa Phong nữa. Hắn vừa vội vã rời đi, Ngũ Thừa Phong cũng chuẩn bị trở lại hậu viện. Nhưng vừa xoay người, hắn đã thấy Lê Tường bước ra.
“Tứ ca, vừa rồi ngươi và Lạc Trạch nói chuyện gì ở bên ngoài thế?”
“À... không, không nói gì cả. Ta chỉ chúc mừng hắn sắp đính hôn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường bước tới gần thêm vài bước, tà váy của nàng đã chạm vào xiêm y của hắn.
“Thế nhưng ta lại nghe thấy hết rồi.”
“Nghe, nghe... nghe hết rồi sao??” Ngũ Thừa Phong theo bản năng lui về phía sau một bước, lưng hắn lập tức dựa sát vào vách tường.
Hắn nhớ lại những lời vừa nói với Lạc Trạch, trống n.g.ự.c bỗng đập thình thịch, vẻ mặt không giấu được sự kinh hoảng.
"Tương nha đầu, những lời ta và Lạc Trạch vừa nói..." Hắn khẩn trương, sợ nàng hiểu lầm. "Chẳng lẽ là giả sao?" Hắn vội vàng xua tay. "Không không không, không phải! Hoàn toàn là sự thật!"
Ngũ Thừa Phong tiến lên một bước, đứng thẳng trước mặt Lê Tường, dồn hết dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt nàng rồi trịnh trọng nói: "Mỗi một lời ta đã nói với Lạc Trạch đều là chân thật. Ta ái mộ ngươi là thật, mong muốn mang niềm vui đến cho ngươi cũng là thật, khát khao được Đại Giang thúc và Quan thẩm chấp thuận cũng là thật! Ta muốn nhập trạch vào Lê gia, kết duyên phu thê với ngươi…"
Câu nói cuối cùng của hắn khẽ khàng, chất chứa nỗi lưu luyến và khát khao khó tả.
Những lời đó cứ quanh quẩn trong tâm trí Lê Tường, hết vòng này đến vòng khác, khiến vành tai nàng cũng dần ửng hồng.
Nàng bị ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chăm chú, có chút ngượng ngùng không chịu nổi, đành quay mặt đi nơi khác rồi nhỏ giọng đáp: "Ta đã nói từ lâu, Lê gia ta chỉ kén rể, tuyệt không gả nữ."
"Ta biết rõ, ta không hề bận tâm! Ta vừa rồi cũng đã nói, ta muốn nhập trạch vào Lê gia, cùng ngươi kết duyên vợ chồng."
Cuối cùng Ngũ Thừa Phong cũng tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lê Tường, hắn đã gần như hiểu rõ: Nàng không hề chán ghét hắn, thậm chí còn nảy sinh hảo cảm.
"Tương nha đầu…"
"Ta, ta vẫn còn nhỏ tuổi!"
"Ta biết, ta biết chứ, ta nguyện ý chờ ngươi, chờ đến khi ngươi thật sự muốn kết hôn…"