Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 491



Hai vị quan sai tiến lên nhìn kỹ, rồi nhíu mày bảo:

“Có chút mùi hôi.”

“Hắc hắc, Quan gia thứ lỗi, lúc ta đi nhà xí đã quên mất……”

Hắn ta còn chưa dứt lời, mọi người đã cảm thấy ghê tởm mà muốn tránh xa.

Khả năng chịu đựng của Lê Tường vốn không kém, nhưng chứng kiến cảnh này, nàng cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn. Nàng không muốn kéo dài thêm thời gian, chỉ muốn lập tức tống cổ kẻ dơ bẩn này ra khỏi nơi đây.

“Ngươi nói dối! Đó chính là mùi vị trên người ngươi! Ta đã tận mắt trông thấy ngươi thò tay vào trong xiêm y lau thứ mùi này, rồi đưa cho phu nhân của ngươi ngửi.”

Nụ cười trên khuôn mặt nam nhân kia lập tức cứng đờ, méo mó khó coi. Hắn ta không thể hiểu vì lẽ gì Lê Tường lại đoán ra được chuyện này.

Nhưng có quan sai tại đây, hắn ta có nguỵ biện thế nào cũng vô dụng. Cho dù có khéo léo đến đâu, chỉ cần lại gần ngửi một cái là mọi chuyện sẽ rõ ràng. Mùi cơ thể dưới nách hắn không thể nói dối, đủ để chứng minh chính hắn mới là kẻ nói dối.

Hai kẻ đó rất nhanh bị áp giải đi. Trong lòng Lê Tường dâng lên một nỗi muộn phiền. Cứ hôm nay là Đông Hoa, ngày mai lại là Thực Vi Thiên ra tay. Chỉ cần Lê gia còn kinh doanh tửu lầu, chắc chắn không thể tránh khỏi những chuyện như thế này.

Hết lần này đến lần khác, càng nghĩ nàng càng thấy khó chịu. Nàng đang muốn tìm một phương cách khiến những kẻ kia nếm trải thiệt thòi, để sau này chúng không dám tiếp tục giở trò nữa.

Ngay lúc Lê Tường đang cân nhắc việc này, vào buổi chiều, một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ đã dừng lại trước cửa tửu lầu.

Chiếc xe ngựa này không chỉ tinh mỹ hoa lệ, mà còn có không ít hộ vệ đi kèm, vừa nhìn đã biết người bên trong ắt hẳn là nhân vật phi phàm.

Chưởng quầy Miêu vừa tiến lên, đã nhìn thấy một tà váy làm từ Thải vân sa khẽ ló ra khỏi xe ngựa. Cảnh tượng này khiến hắn ta hít sâu một ngụm khí lạnh.

Thải vân sa đó là một loại tơ lụa trứ danh tại một châu lớn nào đó, quý giá đến mức mười kim tiền chỉ đổi được một cuộn. Tơ lụa mỏng manh, mềm mại, theo gió bay bay, tự thân đã khiến người mặc như thể mang theo tiên khí. Đây chính là loại gấm vóc khiến các phu nhân, tiểu thư trong những gia tộc đại quý tộc tranh đoạt đến điên cuồng.

(Thải vân sa: một loại tơ lụa nổi tiếng của tỉnh Quảng Châu.) Đây là vị đại nhân vật từ nơi nào ghé thăm đây……

“Chưởng quầy, phiền ngươi vào thông báo một tiếng, Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu tới bái phỏng.”

Liên nhị tiểu thư từ Hồ Châu?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưởng quầy Miêu thấy khó hiểu vô cùng, hắn chưa từng nghe qua Hồ Châu có gia tộc lớn nào mang họ Liên cả.

Dù trong lòng nghi hoặc, hắn vẫn nhanh chóng vào trong bẩm báo một tiếng.

Nghe cái tên Liên nhị tiểu thư tới từ Hồ Châu, Lê Tường còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đại tẩu vẻ mặt tươi vui, tựa vào Kim Thư bước ra khỏi phòng.

“Tiểu muội, vị Liên nhị tiểu thư kia chính là biểu tỷ của ta. Muội theo ta đi chào hỏi nàng một chút.”

Kim Vân Châu vừa nói vừa đỡ cái bụng lớn bước ra, Lê Tường vội vàng tiến tới dìu lấy nàng.

“Đại tẩu, vị này là biểu tỷ của nàng ư?”

“Phải, chúng ta lớn lên bên nhau từ thuở bé. Nàng ấy được gả tới Hồ Châu vào đầu năm ngoái. Khuê danh là Nghi Lan, muội cứ gọi nàng là Lan tỷ tỷ.”

Kim Vân Châu vừa giới thiệu vừa đi ra ngoài, lúc này bên ngoài tửu lầu đã có không ít khách nhân xúm lại bàn tán, đ.á.n.h giá. Cũng khó trách họ, bởi loại thải vân sa kia quả thật quá quý giá.

“Biểu tỷ!”

“Biểu muội!”

Liên Nghi Lan vừa nãy còn lạnh lùng không nói tiếng nào, vừa nhìn thấy Kim Vân Châu đã khẽ nở nụ cười tươi tắn như đóa hoa đang độ hé mở, dung nhan ấy đẹp tới nỗi làm những người xung quanh phải lóa mắt.

“Đi thôi, đi thôi, chúng ta lên lầu nói chuyện.”

Kim Vân Châu trực tiếp đưa biểu tỷ nhà mình lên lầu ba, lại giới thiệu Lê Tường cho nàng ấy.

“Biểu tỷ, đây là muội muội của phu quân ta, nàng ấy tên A Tường, tỷ cứ gọi là A Tường muội muội.”

“Chào A Tường muội muội.”

“Chào Lan tỷ tỷ.”