“Ta đã tận mắt thấy ngươi lấy thứ gì đó từ trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng ta ngửi, khiến nàng ta mới nôn thốc nôn tháo như vậy. Đến tận bây giờ, vật đó vẫn còn giấu trong n.g.ự.c ngươi. Rõ ràng là cố ý tới đây để hãm hại người khác. Yên tâm, ta đã cho người đi báo với quan nha. Chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ cùng nhau giãi bày mọi sự thật trước mặt quan lão gia.”
Lê Tường vừa dứt lời, hai kẻ ban nãy còn hoảng loạn bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Dường như… chúng không còn sợ hành vi của mình bị bại lộ nữa.
“Đi thì cứ đi! Nếu lát nữa trong n.g.ự.c ta không hề có thứ gì, các ngươi định giải thích ra sao?! Rõ ràng tửu lầu các ngươi làm sai, nay lại muốn đổ vấy lên đầu ta sao?”
Nam nhân kia không chịu thuận theo, cũng không chịu bỏ qua sự việc. Hắn ta còn gân cổ lên gào thét lớn tiếng hơn.
Người phụ nhân trong lòng hắn cũng giả vờ nôn khan, khiến các khách nhân đang đứng xem náo nhiệt sợ hãi, đều lùi lại phía sau.
Dẫu sao, sau khi trực tiếp đến hậu bếp tra xét, bọn họ nhận thấy quả thực nơi đây chưa từng có chuyện chạm vào thịt heo bệnh. Trái lại, sân viện rất sạch sẽ, ngay cả việc tẩy rửa tôm hùm đất cũng vô cùng kỹ lưỡng.
Dù chưa được chứng kiến toàn bộ, nhưng ai nấy đều rõ, khâu vệ sinh của Lê Ký Tửu Lầu thực sự không hề tồi. Do đó, bọn họ không tham gia vào chuyện này thêm nữa, dứt khoát trở về chỗ ngồi tiếp tục dùng bữa.
Song, những bàn quanh chỗ phát sinh sự việc nôn ói vẫn còn thấy khó chịu, chẳng thể ăn uống thêm. Khi tính sổ, Chưởng quầy Miêu đã trực tiếp chiết khấu một nửa chi phí, khiến trong lòng những vị khách nhân kia lập tức thấy dễ chịu hơn nhiều phần.
Khoảng mười lăm phút sau, bốn vị quan sai xuất hiện trước cổng Lê Ký Tửu Lầu.
Hai người được người Lê Ký mời tới, hai người còn lại là do người ngoài trông chừng thấy bên trong xảy ra sự cố mà triệu tập đến.
Bốn vị quan sai này vốn dĩ quen biết nhau, nghĩ đã cùng đến thì cùng nhau vào xem xét một phen. Lê Tường mời cả bốn người vào hậu viện, giản lược thuật lại ngọn nguồn câu chuyện vừa diễn ra.
“Quan gia! Nàng ta nói càn! Chúng ta đều là dân chúng an phận thủ thường, đâu có chuyện rảnh rỗi vô sự mà tới tửu lầu này gây phiền toái.”
Nam nhân kia kích động khua cánh tay. Lê Tường đứng khá gần hắn, nàng lại ngửi thấy một đợt mùi vị tanh hôi khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hử?
Trong đầu nàng chợt lóe lên một linh quang, cuối cùng nàng cũng nhớ ra được thứ mùi quen thuộc lúc nãy rốt cuộc là gì.
Chắc chắn lúc nãy ở bên ngoài, nam nhân này chẳng hề lấy thứ gì trong người ra. Hắn ta chỉ lau qua lau lại nách mình rồi đưa cho phu nhân hắn ngửi một chút mà thôi.
Trên đời này vốn có những kẻ trời sinh mang mùi cơ thể. Ở thời đại này, mọi người đều mặc nhiều lớp xiêm y, thời tiết lại chưa quá nóng, mồ hôi không tiết ra nhiều nên người khác khó mà ngửi thấy mùi rõ rệt như thế.
Cho nên, khi nàng nhắc tới chuyện này lúc nãy, hắn ta mới bình tĩnh đến vậy. Bởi lẽ, trên người hắn ta căn bản không thể tìm thấy bất cứ vật gì được coi là chứng cứ hãm hại người khác.
“Lê cô nương, Lê cô nương?”
“A? Ngại quá, ta vừa thất thần. Vị đại ca này, ngươi vừa nói gì cơ?”
So với việc nam nhân kia gọi là ‘quan gia’, một tiếng ‘đại ca’ nàng gọi rõ ràng thân thiết hơn nhiều phần.
Mấy vị quan sai này cũng biết rõ quan hệ giữa Lê gia và quan trên của họ vô cùng tốt, bởi vậy lời lẽ cũng khách khí hơn nhiều:
“Lê cô nương, không hay ngươi nói hắn tới đây vu oan hãm hại, đã có chứng cứ gì chưa?”
“Đương nhiên là có.”
Lê Tường nhìn thẳng vào tay của nam nhân kia.
Nam nhân kia theo bản năng giấu bàn tay ra sau lưng, nhưng rồi nghĩ đến điều gì, hắn ta lập tức đưa tay lên phía trước, cực kỳ tự tin đáp: “Tay của ta thì làm sao? Chẳng có thứ gì cả.”