Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 504



Lúc này không phải là lúc tốt để băng bó miệng vết thương, hắn đành bảo mấy gã sai vặt tới báo tin chăm sóc cho hai người bị thương trước, còn bản thân thì dẫn theo những tiêu sư khác, cầm đuốc đi chi viện cho đội tiêu sư được Lê gia mời tới.

Kỳ thực, ngay từ đầu khi nhận được lời cầu cứu từ mấy gã sai vặt kia, Tiêu đầu Sài đã muốn hành động.

Những người làm nghề áp tải hàng hóa trên đường như bọn họ, nếu gặp phải cường đạo, hiển nhiên phải liều mạng kháng cự, trong tình cảnh đó, ai mà chẳng mong được người khác tương trợ?

Hơn nữa, mọi người đều là tiêu sư, nếu gặp chuyện thì nên giúp đỡ lẫn nhau một tay, làm việc tốt ắt sẽ có phúc báo.

Thế nhưng bọn họ được cố chủ thuê, bất cứ việc gì cũng phải chú trọng đến ý kiến của chủ nhân.

Hắn còn chưa kịp khuyên ngăn, đồ đệ đã vội vàng xông ra ngoài, quả thực khiến hắn kinh hãi đến toát mồ hôi.

Dẫu sao bây giờ nói những điều đó cũng vô ích, người đã xông ra rồi.

Thời điểm Tiêu đầu Sài dẫn theo đoàn tiêu sư chạy đến nơi, kỳ thực những tên cường đạo đã dần bại trận.

Chẳng qua, xung quanh quá tối, khiến các tiêu sư ra tay không được tự nhiên. Sự xuất hiện kịp thời của bọn họ cùng những cây đuốc mang tới, được xem như là một ân tình lớn dành cho đội tiêu sư kia.

Dưới ánh sáng rực rỡ, hai đội tiêu sư liên thủ, cơ hồ không cần tốn quá nhiều sức lực đã tóm gọn toàn bộ đám cường đạo.

Tính luôn cả tên đã làm Ngũ Thừa Phong bị thương, tổng cộng có mười lăm tên cường đạo.

Tiêu đầu bên phía Lê gia kiểm tra một lượt, may mắn là không có ai tử vong. Chỉ có năm tiêu sư bị thương, ba người bị vết thương nhẹ, hai người còn lại dính thương tích hơi nặng, song may mắn không phải vết thương chí mạng, vẫn bảo toàn được tính mạng.

“Đêm nay thật sự đa tạ các vị huynh đệ đã tương trợ. Kẻ hèn này họ Trương, là tiêu sư của An Hòa Tiêu cục ở Ích Châu, không biết các vị huynh đệ đây thuộc tiêu cục nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiêu đầu Sài là người cầm đầu, tự nhiên cũng tiến đến trao đổi với đối phương một phen.

Hai bên trao đổi địa chỉ liên hệ, đồng thời báo tên tiêu cục của mình. Tình huống éo le đêm nay khiến hai đoàn áp tiêu gặp nhau, họ quyết định dứt khoát đổi sang một nơi dừng chân khác rồi mới sắp xếp lại đội ngũ.

Vị cố chủ kia vốn đang bất mãn, thế nhưng khi nghe họ nói ông chủ được cứu là Lê Trạch của An Lăng, hắn ta lại không dám nói thêm lời nào nữa.

Hắn ta vốn là người An Lăng, cũng đã nghe không ít tin tức về Lê Trạch—vị Liễu thiếu gia bị nhận nhầm kia. Đặc biệt hơn, đối phương còn là con rể của Kim gia ở Bình Châu.

Tuy hiện tại Lê Trạch đang ở thế yếu, nhưng có Kim gia nâng đỡ, sau này nhất định sẽ phát đạt. Phàm là người làm ăn, vạn sự nên lưu lại một đường lui, ai biết sau này cố chủ này có cần phải nhờ vả người ta hay không?

Nếu thật sự có ngày đó, cứ nhắc tới ân cứu mạng đêm nay, mọi chuyện sẽ dễ dàng nói chuyện hơn nhiều so với việc không có chút liên hệ gì.

Rất nhanh sau đó, hai đội đã nhập làm một, cùng nhau đốt đống lửa trại. Người tìm củi thì đi tìm củi, người băng bó vết thương thì lo băng bó.

Ngũ Thừa Phong thì vẫn ổn, dù bị thọc một nhát, nhưng chỉ là đau thể xác, tinh thần vẫn còn tỉnh táo, không cần phiền người khác, hắn có thể tự mình boa thuốc.

Lê Trạch lại không được tốt lắm, vừa trải qua một cơn kinh hoảng, giờ đây lại bắt đầu phát sốt. Cơ hồ vừa lên xe ngựa, hắn đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.

Tiêu đầu Sài trầm ngâm một lát rồi lấy ra một viên t.h.u.ố.c do hắn tự mình bào chế, đưa cho đối phương dùng.

Thứ này có giá chẳng hề rẻ, một bình nhỏ năm viên đã tiêu tốn của hắn mười ngân bối.

Mấy năm nay hắn vào nam ra bắc, bị thương nhiều lần như vậy mà cũng chỉ dám dùng hai viên.