Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 505



Lê Trạch kia là ca ca ruột thịt của Lê tiểu nha đầu, lại có chút duyên cớ với tiểu đồ đệ nhà hắn. Trước mắt cứ cho đối phương dùng đã, với dáng vẻ suy nhược này, kéo dài lâu e rằng sẽ nguy hiểm.

Ngũ Thừa Phong nhận lấy ân tình này, hắn vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn sư phụ, vẻ mặt vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch.

“Tiểu tử thúi, cười cái gì mà cười, lúc trở về nhớ lấy bạc ra trả lại cho ta!”

“Được được được, trả cho sư phụ gấp mười lần cũng không thành vấn đề! Sư phụ đã nhân hậu như vậy, có thể làm phiền người rót cho ta chút nước hay không?”

Tiêu đầu Sài lườm hắn một cái, nhưng vẫn quay đi rót cho hắn một chén nước ấm mang lại.

Đêm đó, hai đoàn người không ai ngủ yên. Dù biết rõ vừa trải qua một đợt cường đạo thì phía sau sẽ bình an, nhưng thần kinh của họ vẫn cứ căng như dây đàn, không sao thả lỏng. Mãi đến rạng đông, bọn họ mới chợp mắt được đôi chút.

Khi trời đã sáng hẳn, hai đoàn người lại cùng nhau xuất phát. Bởi lẽ, đích đến của cả hai bên đều là An Lăng, vậy nên họ dứt khoát đồng hành cùng nhau trên đoạn đường còn lại.

Đương nhiên, họ không quên áp giải mười lăm tên cường đạo tối qua theo cùng. Giải chúng lên quan phủ, bọn họ còn có thể được thưởng một khoản tiền bạc kha khá.

Lê Trạch đã uống t.h.u.ố.c và nghỉ ngơi trọn một đêm, cơn sốt cũng đã lui, tinh thần nhờ thế mà phấn chấn lên không ít.

Thế nhưng, miệng vết thương của Ngũ Thừa Phong lại có chút chuyển biến xấu. Chẳng rõ chuỷ thủ của tên cường đạo kia dính phải thứ uế tạp gì, chỉ biết mới qua một đêm, vết thương của hắn đã sưng tấy, nhiễm trùng một cách ghê gớm.

Đoàn người không ngừng thúc ngựa, đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đã về tới An Lăng trước khi trời sập tối. Tiêu đầu Sài hộ tống cố chủ nhà họ đến nơi đã định, hai đoàn người cũng từ biệt nhau tại đây.

Lê Trạch tức tốc đưa Ngũ Thừa Phong đến y quán.

Lang trung sau khi quan sát miệng vết thương, nét mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Vốn dĩ vết thương này không quá nguy hiểm, chỉ là trên miệng vết thương có dính phải một loại vật chất lạ khiến tình trạng ngày càng tệ đi. Chắc là hắn vừa lên cơn sốt khoảng chừng bốn, năm canh giờ rồi, đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đúng vậy, chừng năm canh giờ."

"Ta sẽ kê đơn t.h.u.ố.c thang, hai vị cứ cầm về sắc uống thử xem. Nếu mai cơn sốt không còn tái phát, ắt sẽ không còn đáng ngại."

Lang trung viết xong phương thuốc, dặn d.ư.ợ.c đồng đi lấy d.ư.ợ.c liệu. Sau đó, ông mới quay lại cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, băng bó và thay t.h.u.ố.c mới cho Ngũ Thừa Phong.

Vì tình huống lần này của hắn có phần nghiêm trọng, dĩ nhiên phải dùng những loại d.ư.ợ.c liệu chữa thương thượng hạng nhất.

Lang trung lại hỏi lại một lần nữa để xác nhận việc chi trả tiền thuốc, sau đó mới cho xuất d.ư.ợ.c liệu quý để Ngũ Thừa Phong sử dụng.

Tốn hơn nửa canh giờ xử lý các thủ tục, Lê Trạch mới đưa được Ngũ Thừa Phong trở về tửu lầu nhà mình.

Dù sao đi nữa, y cũng là ân nhân cứu mạng của ta. Hiện giờ y đang hôn mê, tình huống chưa rõ, lẽ nào ta lại đưa y trở về tiêu cục sao? Nơi đó toàn là đám đàn ông thô lỗ, cẩu thả, làm sao có người chăm sóc chu đáo cho y được? Vả lại, Ngũ Thừa Phong ở thành này không có thân thích, chi bằng cứ đưa y về tửu lầu của nhà mình là hợp lý nhất.

Lê Trạch về đến nhà cũng là lúc mấy người Lê Tường vừa dùng xong bữa cơm chiều. Hôm nay lại đúng vào ngày sinh thần của Quan thị, vậy nên cả nhà làm nhiều món ngon, dùng bữa cũng tương đối muộn.

Cả nhà vừa uống chút rượu chúc mừng, đang vui vẻ trò chuyện, bỗng nghe thấy tiếng tiểu nhị từ bên ngoài vọng vào, hô to: "Chủ nhân đã trở lại!"

Đáng tiếc lúc này Kim Vân Châu đang ở cùng biểu tỷ trong tòa nhà, không hay biết gì. Nếu không, nàng ấy chắc chắn là người đầu tiên chạy ra đón.

Lê Giang lập tức trấn tĩnh, vội vàng chạy tới cửa sau mở cửa.

"A Trạch, con đã về... Hả? Đây là ai?"

"Sao về lại còn đỡ thêm một người nữa thế?"