“Tẩu tẩu, những hàng hóa đại ca mang về trong rương đều là những thứ này ư?”
“Cũng tương tự như vậy, hắn nói những thứ đó đều có thể dùng làm trang sức.”
Kim Vân Châu chu môi, nàng ấy chỉ mới nhìn qua đã cảm thấy mất hứng rồi.
Kim Vân Châu nhận thấy trượng phu vẫn ưa thích công việc buôn bán trân bảo như trước, nhưng tính chất nguy hiểm đến sinh mạng của nghề này khiến nàng không sao vui vẻ nổi.
"Đại ca ngươi bảo, trong số những món này chỉ có mấy miếng thạch anh kia là lấp lánh nhất, hắn muốn ngươi chọn lấy đôi miếng mang về làm trang sức mà đeo lên người. A Tường này, tại sao ngoại trừ chiếc vòng vỏ sò và vòng bạc phụ mẫu mua cho, ta chẳng thấy ngươi dùng thêm bất kỳ món trang sức nào vậy? Chẳng lẽ những món ta tặng ngươi đều không vừa ý sao?"
Kim Vân Châu hoàn toàn hỏi theo bản năng, nhưng không hiểu sao Lê Tường lại cảm thấy chột dạ.
Dường như nàng chỉ dùng vài lần những món trang sức của tẩu tử và Liễu phu nhân đưa, sau này quả thực nàng không hề dùng lại lần nào nữa.
"Không phải ta không thích, chỉ là chúng quá mức trân quý, vả lại, ta thường xuyên quanh quẩn trong phòng bếp, mang theo trang sức sẽ rất vướng víu."
Ánh mắt Lê Tường lướt qua mấy cái rương đựng đá quý, nàng thầm cảm thán, e rằng lần này đại ca đã vét sạch của cải trong nhà để thu mua đống này rồi.
"Tẩu tẩu, ta không nhận những thứ này đâu, cứ để đại ca giữ lại số thạch anh này để bán đi. À phải rồi, đại ca muốn buôn bán trân bảo, vậy hắn đã chọn được cửa hàng nào ưng ý chưa?"
"Vẫn chưa đâu, cả ngày hôm nay hắn chỉ lo chạy tới nha môn xử lý chuyện đám cường đạo kia, còn chưa có thời gian dàn xếp thỏa đáng cho mấy vị tiêu sư đó."
Nói gì thì nói, những tiêu sư kia đã tận tâm tận lực, may mắn là trượng phu nhà nàng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng hai người trong số họ còn bị trọng thương, không thể cứ trả tiền rồi tiễn người ta đi một cách lạnh nhạt như vậy được.
Kim Vân Châu thầm thở dài một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Về chuyện cửa hàng, chỗ Tần Lục thúc còn mấy gian rất phù hợp, ngày mai chúng ta cứ trực tiếp đi xem là được. Đến lúc đó ta sẽ gọi ngươi cùng đi."
Hàng hóa đã được chuyển về an toàn, lẽ nào lại có thể tiếp tục kéo dài không mở cửa ư? Nàng chỉ có thể thuận theo ý hắn mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cùng lắm thì lần tới nếu hắn lại tiếp tục đi chuyển hàng, sẽ thuê nhiều tiêu sư hơn nữa.
Hơn nữa, lần tới khi trượng phu lại ra khỏi cửa, con thuyền bọn họ đặt đã được đưa về rồi, đi đường thủy vẫn an toàn hơn đường bộ nhiều, nàng ấy cũng có thể yên lòng đôi chút.
Tâm trạng của Kim Vân Châu đã tốt hơn không ít, nàng cũng kể chuyện đặt thuyền cho Lê Tường nghe.
"Cái gì? Đại ca mua thuyền sao?!"
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Lê Tường đã bay bổng tới nơi nào không hay biết.
Có thuyền! Cũng có nghĩa là nàng có thể đi được nhiều nơi khác để mở mang kiến thức, tìm kiếm nguyên liệu quý hiếm ư?
Lê Tường không có hứng thú với đá quý trong rương, nhưng lại vô cùng tò mò với chuyện đại ca mua thuyền.
Thế nhưng lúc này đại ca đang bận nói chuyện mua bán với Liên nhị tiểu thư, nên nàng không tiện đi quấy rầy, cuối cùng đành phải đi tìm phụ mẫu rồi cả nhà cùng nhau trở về tửu lầu.
Nói cho cùng, trong tửu lầu vẫn còn một người bệnh, đi ra bên ngoài quá lâu như vậy, nàng cũng không yên lòng.
"Tương Nhi, ta thấy ngươi và tứ oa giờ đây chung sống khá hòa hợp, có muốn định ước gì đó trước hay không?"
Đột nhiên một câu nói như thế vang lên bên tai làm Lê Tường lập tức tỉnh táo trở lại.
"Phụ thân, người gấp gáp làm chi? Con mới chừng này tuổi, nóng nảy sao được? Tứ ca cũng nói rồi, phải đợi qua thêm vài năm nữa mới nói chuyện hôn sự."
Phu thê Quan thị: "..."
Hóa ra hai hài tử này đã sớm nhìn trúng nhau, chỉ là hai người bọn họ không hề hay biết mà thôi.
"Được được được, chuyện của ngươi, cứ do ngươi quyết định."