Nữ nhi là người có chủ kiến riêng, hai người bọn họ cũng không muốn can thiệp vào quyết định của nàng.
Khi cả nhà bọn họ trở lại tửu lầu, trời đã ngả sang giờ Hợi (tức là khoảng chín giờ tối). Ngày thường vào giờ này, mọi người đều đã về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Thế nhưng lúc Lê Tường rời đi, nàng lại quên dặn dò Yến Túc phải về nhà, bởi vậy, đến giờ này, hắn vẫn chưa về.
"Sư phụ... Mọi người đã về rồi!"
Lúc này Lê Tường mới nhớ ra lúc nàng rời đi đã dặn Yến Túc ở lại chăm sóc cho Ngũ Thừa Phong, mà quên không bảo hắn khi nào thì nên quay về.
"Ngươi ngốc ư? Đã trễ thế này rồi, ngươi nên trở về từ lâu rồi chứ? Trong viện đâu phải không có ai đâu?"
"Được, được, được, ta lập tức trở về ngay."
Yến Túc dọn dẹp đồ đạc xong mới đi đến bên Lê Tường, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, lúc ta làm xong cơm chiều mang vào cho Ngũ đại ca, hắn vẫn nói mình không đói, không chịu ăn cơm. Nhưng hắn vẫn uống t.h.u.ố.c đều đặn."
"Lại không chịu ăn cơm?" Lê Tường nhíu mày, xoay người đi vào phòng.
Ngũ Thừa Phong ở bên trong đã ngóng chờ nàng cả một ngày, cuối cùng cũng gặp được người trong lòng. Hắn lập tức hưng phấn vươn cổ ngóng nhìn, kết quả phía sau người trong lòng còn có thêm hai vị trưởng bối nữa. Bởi vậy, lời đã đến cửa miệng, hắn đành phải nuốt trở vào.
"Lê Giang thúc, các ngươi đã về rồi..."
Lê Giang vừa lên tiếng hỏi Ngũ Thừa Phong cảm thấy vết thương thế nào, vừa đi cầm t.h.u.ố.c ra chuẩn bị thay d.ư.ợ.c cho hắn.
Lê Tường nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu cuối cùng cũng không nói câu gì nữa, nàng chỉ hỏi hắn muốn ăn món gì để vào phòng bếp làm cho hắn.
Mãi cho đến khi nàng làm xong cơm mang lên, phu thê Lê Giang cũng đi rửa mặt, Ngũ Thừa Phong mới lên tiếng:
"Tương nha đầu, có phải ngươi giận ta hay không?"
"Giận ta ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lê Tường có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã bận rộn cả ngày hôm nay nên ném chuyện buổi sáng ra sau đầu rồi, còn đâu tâm trí để mà giận nữa.
Ngũ Thừa Phong nhìn ánh mắt nàng, đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn lập tức âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May thay, nàng ta không để bụng, tính tình Tường nha đầu này quả thực hiền lành. Hắn lo lắng suốt cả buổi sáng, sợ rằng nàng sẽ giận dỗi không thèm để ý đến mình nữa. Rốt cuộc thì lo lắng ấy cũng tan biến.
“Không sao, không sao cả. Chỉ là ta thấy cả ngày rồi ngươi không thèm ghé thăm, ta còn tưởng ngươi giận dỗi ta rồi cơ.”
Lòng Ngũ Thừa Phong nhẹ nhõm đi nhiều, chỉ ăn vội vài miếng đã xong bữa cơm, rồi ngoan ngoãn nằm yên trên giường.
Vết thương ở eo vừa được thay thuốc, vừa đau đớn lại vừa ngứa ngáy, thế nhưng được an dưỡng nơi đây, lúc nào cũng có thể nhìn thấy người mình thương, chịu đau đớn một chút thì có đáng gì.
“Thuốc ta vừa sắc xong, ngươi để nguội thêm lát nữa rồi hãy tự mình uống hết. Ta còn phải tới phòng bếp kiểm kê nguyên liệu. Uống xong nhớ gọi ta một tiếng.”
Dứt lời, Lê Tường lập tức xoay người. Chẳng ngờ, ống tay áo của nàng lại bị người trên giường vội vàng túm chặt.
“Nàng, nàng… tại sao nàng lại không đeo chuỗi vòng tay kia…”
Từ lúc Lê Tường bước vào phòng, hắn đã âm thầm quan sát nàng. Thế nhưng, trên đôi cổ tay ngọc ngà của nàng lại không thấy chuỗi vòng tay hôm qua, chỉ còn lại sợi dây bạc bình thường nàng vẫn hay đeo.
Ngũ Thừa Phong không muốn phỏng đoán viển vông thêm phiền não, bèn dứt khoát hỏi thẳng nàng.
Lê Tường nhìn xuống cổ tay, chợt nhớ tối hôm qua khi sang phòng biểu tỷ nghỉ lại, cảm thấy đeo vòng hơi cộm, nên đã cởi ra đặt trên gối đầu.
Sáng sớm nay, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nàng đã vội vàng chạy ra xem, đương nhiên là quên không đeo lại chuỗi vòng tay ấy rồi.
“Ta để chuỗi lắc tay ấy ở phòng biểu tỷ, sáng nay quên không đeo lại. Hơn nữa, ta suốt ngày ra vào phòng bếp, đeo những loại lắc tay góc cạnh như vậy quả thực không thích hợp.”