Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 527



Lúc này mấy người bọn A Thất đang bận rộn rửa tôm sú, chợt ngửi thấy một thứ mùi hôi kinh tởm truyền đến, bọn họ đều đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Nhị Sinh nhíu mày, không nhịn được nói câu sao mà thối thế.

Trúc Thất nhẹ nhàng đá cho hắn một cước rồi buông tôm sú trong tay xuống, chủ động đi qua chỗ A Nhược.

“Ngươi muốn múc nước ư? Để ta giúp ngươi.”

A Nhược sợ hãi, rụt rụt chân, nhỏ giọng nói cảm ơn. May mắn bây giờ mặt nàng ấy đang dơ bẩn kinh khủng, bằng không chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy mặt nàng ấy đang đỏ lên vì xấu hổ.

Rõ ràng người ta đã ngửi thấy mùi hôi trên người A Nhược mà còn nguyện ý muốn qua giúp đỡ, thật là hiếm có. Phần lớn người khác đều ghét bỏ trừng mắt nhìn nàng ấy, sau đó đuổi đi mà thôi.

“Đúng rồi, ta tên là Trúc Thất, ngươi cứ gọi ta là A Thất cũng được, đây là Nhị Sinh huynh đệ của ta. Có cần ta múc nước vào cho ngươi không?”

“Không cần…… Cảm ơn……”

A Nhược không chịu ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng ấy chỉ xách thùng nước lên rồi vội vàng trở về phòng tắm.

Một màn gặp mặt quá xấu hổ vừa rồi khiến nàng ấy không còn can đảm đi ra ngoài múc thêm nước nữa. Coi như nước nóng một chút thì nóng đi, nàng ấy tạm chấp nhận như vậy, việc cần thiết là phải tắm rửa sạch sẽ cái đã.

Nàng ấy ở một mình trong phòng tắm cũng không biết là tắm như thế nào, chỉ biết là lăn lộn chừng nửa canh giờ mới từ bên trong đi ra.

Nhị Sinh đang rửa tôm sú, vừa nhấc mắt đã sửng sốt, tới khi hắn bị con tôm sú trong tay kẹp cho một cái, hét t.h.ả.m một tiếng mới lấy lại tinh thần.

Lúc này hắn mới phản ứng lại, thiếu nữ xinh xắn mắt to trước mắt vừa từ phòng tắm đi ra lại chính là cô nương hôi thối hồi nãy.

“Thật là một phen biến hóa nhanh chóng rồi……”

A Nhược không nhìn hắn, nàng ấy chỉ gật đầu chào hỏi Trúc Thất một cái, sau đó đã xoay người vào phòng bếp rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lê Tường đang bận xào đồ ăn, đột nhiên cảm giác có một người đến bên mình. Nàng còn tưởng là đồ đệ nào đó nên thuận tay đưa thức ăn vừa xào xong qua.

“Đây là đồ ăn của bàn số 22.”

Phòng bếp có một bàn truyền thức ăn chuyên dụng dùng để đặt đồ ăn, trên bàn đồ ăn đều có bảng số, làm xong thì đặt đồ ăn vào đúng chỗ, tiểu nhị sẽ biết đồ ăn nên bưng đi nơi nào.

A Nhược nhận lấy đồ ăn, xoay người nhìn một lượt, rất nhanh đã tìm ra chiếc bàn có khắc số Hai Mươi Hai rồi đặt đồ ăn vào đó.

Đặt xong, nàng mới quay đầu lại, thận trọng hỏi Lê Tường xem mình có nhầm lẫn gì không.

“Là ngươi...”

Lê Tường quay đầu nhìn kỹ, bất giác ngẩn người hồi lâu. Nàng thật không ngờ tiểu nha đầu vừa mua về lại là một tiểu cô nương mắt to, dung mạo khả ái đến vậy. Chỉ thoáng nhìn qua, người ta đã không kìm được mà nảy sinh lòng yêu mến.

“Ngươi qua bên kia nhóm lửa trước đi.”

Lê Tường chỉ vào bệ bếp của Khương Mẫn. Bên đó, nếu không hấp bánh bao, màn thầu thì cũng sẽ nấu mì hoành thánh, chỉ cần giữ lửa lớn là được.

Nếu cô nương này phụ trách bệ bếp của nàng ngay, nàng e rằng tiểu khả ái này sẽ nhóm lửa không tốt, dễ bị người khác trách mắng. Những kẻ mê đắm dung nhan (nhan khống) như nàng, quả thực có một điểm tệ hại, đó là dễ dàng thiên vị những người có vẻ ngoài xinh đẹp.

A Nhược không hiểu những khúc mắc thâm sâu bên trong, nhưng nàng ấy cứ nghe lời là được. Nàng cũng biết đôi chút về chuyện nhóm lửa này, chỉ cần bỏ củi lửa vào bếp, không để lửa tắt là xong.

Nàng ấy đi tới bệ bếp của Khương Mẫn, tiểu nhị đang nhóm lửa cho Khương Mẫn nhờ thế có thể lên phía trước làm việc.

Hắn cảm thấy ngày ngày ngồi trước bếp lò, ngửi mùi đồ ăn ngon lành mà không được nếm, quả là một cuộc sống khó chịu. Giờ cuối cùng cũng được giải thoát rồi.

“Sư phụ... Người lại muốn thu nạp thêm đồ đệ sao?”

Trong lòng Hạnh Tử không khỏi có chút ghen tị.