Tiểu cô nương mới này lại còn xinh đẹp hơn cả hai tỷ muội nàng, thoạt nhìn tính tình cũng dịu dàng mềm mỏng, vừa nhìn đã biết là mẫu người Sư phụ yêu thích.
Lê Tường quay đầu lại gõ nhẹ lên trán nàng ấy một cái.
“Ta mang theo ba đứa các ngươi đã đủ mệt nhọc rồi, còn thu nạp thêm làm chi? Suốt ngày cứ suy nghĩ vẩn vơ, mau đi nấu ăn đi. Trong số các ngươi, chỉ có ngươi là làm món cá kém nhất! Vừa nhìn đã biết đêm ngày chỉ lo nghĩ lung tung, không chuyên tâm rèn luyện!”
Hạnh Tử: “...”
Nàng ấy chỉ than thở vài câu thôi mà Sư phụ đã phản ứng kịch liệt đến thế. Nhưng hình như những lời Sư phụ nói cũng không sai, tài nghệ của nàng quả thực không sánh bằng tỷ tỷ và Yến Túc. Suốt quá trình chế biến tuy không phạm phải lỗi sai nào, nhưng khi hoàn thành, mùi vị luôn cảm thấy kém xa. Sư phụ nói đúng lắm, nàng phải khổ luyện thêm.
Lê Tường vừa dứt lời với Hạnh Tử, chẳng ngờ Biểu tỷ lại bước đến.
“Biểu muội, ngươi lại muốn nhận thêm một đồ đệ nữa sao?”
Quan Thúy Nhi đã quá hiểu rõ tính tình của biểu muội mình. Lê Tường luôn yêu thích cái đẹp, bất luận là người hay vật, nàng đều ưa chuộng cả. Tiểu nha đầu mới tới này dung mạo khả ái đến thế, e rằng Biểu muội đã cực kỳ ưng ý rồi.
"Biểu tỷ đừng có hóng chuyện, ta đã nói với các ngươi từ lâu rồi. Hôm nay ta chỉ đi mua tiểu nhị phụ trách bếp lửa thôi. Có ba đứa đồ đệ là quá đủ, ta nào còn sức lực để dạy dỗ thêm nữa." Lê Tường dở khóc dở cười. Nàng vừa định nói thêm đôi lời thì chợt nghe thấy một tiếng nổ vang vọng truyền đến từ bệ bếp của Khương Mẫn.
“A!!!!”
Vừa nghe tiếng kêu, liền biết là tiểu nha đầu A Nhược mới tới gây ra.
Lê Tường lập tức giao công việc đang dang dở lại cho Đào Tử, bước nhanh qua xem xét. Hóa ra là trong bó củi có một cây gậy trúc. Ngày thường, khi nhóm lửa mọi người đều dùng đầu gối bẻ gãy khúc tre này rồi mới nhét vào bếp lò. A Nhược lại không bẻ, cứ thế đặt nguyên vào khiến bệ bếp vang lên tiếng nổ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cũng may chỉ là mấy cây trúc nhỏ, tiếng nổ cũng không quá mạnh.
“A Tường cô nương... Ta, ta...”
A Nhược run rẩy khẩn trương. Nàng vừa mới đến đã gây ra lỗi, liệu có bị bán đi lần nữa không? Bộ dạng thận trọng, ngơ ngác như nai con lạc lối của nàng, thật khiến người ta không đành lòng nặng lời trách cứ.
Lê Tường nhìn đống củi khô sau lưng A Nhược, chỉ vào khúc tre mà giải thích cặn kẽ cho nàng một phen.
“Chỉ cần cẩn thận khúc tre này thôi, những thứ khác đều không sao cả, cứ chuyên tâm nhóm lửa đi.”
Sau khi ném xuống những lời này, Lê Tường lại trở về bệ bếp phía trước bận rộn xào rau. Xưa nay A Nhược là tiểu thư con nhà thương gia, động tác nhóm lửa còn lạ lẫm như vậy, nàng ấy làm được đến thế đã coi là tốt rồi. Huống hồ, nhóm lửa vốn không phải việc đòi hỏi kỹ thuật cao siêu, cứ từ từ dạy dỗ nàng sau này là được.
Nói gì đi nữa, nàng ấy cũng là một tiểu cô nương đáng thương, vốn có gia cảnh sung túc, người hầu kẻ hạ. Vậy mà chỉ trong một ngày, mọi thứ đã thay đổi, từ thiên đường rơi xuống vực sâu. Trải qua biến cố lớn như vậy còn có thể giữ được bình tĩnh, biết tự bảo vệ mình, đã là chuyện vô cùng tốt rồi.
Trong mắt Lê Tường, nàng ấy là một cô nương thông minh, học một chuyện đơn giản như nhóm lửa chắc chắn không có vấn đề gì.
Bận rộn hơn một canh giờ, khách khứa trong tửu lầu cũng thưa dần, không còn đông đúc như hồi giữa trưa.
Quan Thúy Nhi cùng hai tỷ muội Đào Tử vẫn tiếp tục phụ trách nấu nướng cho khách, còn Lê Tường hiếm khi lại xuống bếp làm bữa trưa cho những người trong tửu lầu.
Giữa trưa mọi người dùng màn thầu, món này được cung cấp không hạn chế trong phòng bếp Lê Ký Tửu Lầu.