Xuyên Về Làm Cô Nương Bất Khả Chiến Bại

Chương 54



Năm lồng bánh bao tổng cộng ba mươi chiếc, chất đầy chiếc làn, sau đó được đậy lại bằng một lớp vải thô, vừa giữ nhiệt lại vừa ngăn bụi bẩn.

“Nương, ta đi đây. Người mau xếp bánh bao vào lồng tiếp tục hấp đi, nếu bánh đã chín mà ta vẫn chưa trở về thì nhớ lấp kín miệng bếp lò lại nha.”

“Yên tâm, ta đã ghi nhớ kỹ càng rồi.”

Quan thị đứng nơi cửa khoang thuyền, đôi mắt dõi theo bóng hình nữ nhi khuất dần nơi xa xăm. Sau đó, bà mới chậm rãi quay về chỗ.

“Phu quân, chàng nói xem Tường Nhi mang bánh bao đi có thể bán chạy hay không?”

Lê Giang dừng tay cán bột mì lại, dùng ngữ khí trấn an: “Nàng đã nếm thử tay nghề của nữ nhi biết bao lần rồi. Bánh bao ngon như vậy, dĩ nhiên là sẽ bán chạy. Nàng đừng quá lo lắng.”

“Cũng phải, Tường Nhi có tay nghề khéo léo như vậy cơ mà.”

Nỗi lo lắng trong lòng Quan thị giảm đi phân nửa, bà chuyên tâm tiếp tục gói bánh.

Giờ phút này, Lê Tường đã lên bờ và đi được một quãng khá xa. Nàng chưa vội rao hàng mà đang nghe ngóng hỏi thăm đường đi đến các tửu lâu.

Những người có thể đến tửu lâu dùng bữa sáng, căn bản sẽ không câu nệ mấy đồng bối. Nàng đã cân nhắc kỹ, cứ đứng ngay đầu đường gần đó rao hàng, ắt hẳn sẽ bán được.

“Bán bánh bao đây! Bánh bao nhân thịt tươi ngon, vỏ mỏng như tuyết! Công thức độc nhất vô nhị, chỉ cần nếm thử một miếng, quả là may mắn trời cho!”

Lê Tường lớn tiếng rao gọi, nhưng tiếng rao của nàng cũng chẳng quá nổi bật giữa con phố cực kỳ náo nhiệt này. Thế nhưng, khi nghe thấy hai chữ "bánh bao", rất nhanh đã có hai người dừng bước trước mặt nàng.

“Tiểu cô nương, ngươi vừa rao bán bánh bao ư? Cái gọi là bánh bao đó rốt cuộc là thứ gì?”

Cuối cùng cũng có khách hàng, Lê Tường lập tức phấn chấn, trên gương mặt nàng lộ ra nụ cười tươi tắn, nhanh nhẹn lật lớp vải thô đang che trên làn ra.

“Công tử ngài xem, chính là vật này. Bánh bao trắng muốt lớn tròn, vừa mềm vừa thơm, ngài chỉ cần nếm một miếng, bảo đảm sẽ không hối hận.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bàn tay nàng sạch sẽ, chiếc làn cũng sạch tinh tươm. Hơn nữa, những chiếc bánh bao trắng muốt như tuyết nằm giữa làn, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã tạo được thiện cảm cho người khác.

“Quả thực ta chưa từng thấy loại đồ ăn này bao giờ, gói cho ta hai chiếc.”

“Công tử, hai đồng bối một chiếc bánh bao, ngài chắc chắn muốn gói hai chiếc sao?”

Lê Tường vừa dứt lời, vị công tử kia bật cười, không chỉ một mình hắn cười, gã sai vặt đứng sau lưng hắn cũng cười theo.

“Với Công tử nhà ta, đừng nói chỉ là hai đồng bối một chiếc, ngay cả khi hai mươi, hay hai trăm đồng bối một chiếc, ngài ấy cũng có thể mua được. Tiểu nha đầu, đừng hỏi đi hỏi lại nữa, mau gói lại cho ta, đừng làm chậm trễ Công tử nhà ta đi gặp bằng hữu.”

Những lời này chính là thứ nàng mong muốn được nghe.

Động tác của Lê Tường nhanh nhẹn, nàng gắp hai chiếc bánh bao đặt lên một phiến lá sen, gói ghém lại gọn gàng. Ngay lúc định đưa sang, nàng lại thăm dò hỏi thêm một câu:

“Công tử đang vội đi gặp bằng hữu, vậy ngài có muốn tiện mang tặng bằng hữu một phần nữa hay không?”

Vị công tử kia ngẩn người, ngẫm nghĩ thấy lời này cũng có lý. Dù sao cũng chỉ tốn thêm mấy đồng bạc lẻ, mua thêm vài phần cũng chẳng đáng gì.

“Vậy gói thêm hai chiếc nữa đi, không đúng, gói thêm bốn chiếc đi, lấy hai chiếc cho hắn.”

Vị công tử chỉ vào gã sai vặt nhà mình.

“Vâng, được ạ!”

Lê Tường mừng rỡ vô cùng, gói thêm bốn chiếc nữa. Nàng tách bốn chiếc bánh bao này ra, gói vào hai phiến lá riêng biệt. Sáu chiếc bánh bao thu được mười hai đồng bối, quả là một sự khai trương cực kỳ thuận lợi!

Ước gì lại có thêm vài vị khách hào phóng như thế này nữa, ắt hẳn nàng sẽ vui mừng khôn xiết. Thật quá tốt, phải tiếp tục bán hàng thôi.

“Bán bánh bao đây! Bánh bao nhân thịt tươi ngon, vỏ mỏng như tuyết! Công thức độc nhất vô nhị, chỉ cần nếm thử một miếng, quả là may mắn trời cho!”