Người ở đây chưa từng nghe qua món ăn tên là bánh bao. Lại thêm lời rao về vỏ mỏng, nhân thịt tươi và công thức có một không hai, khiến cho những người ham thích món ăn mới lạ không kìm được lòng mà chạy qua mua lấy một hai chiếc mang về thưởng thức.
Cứ như vậy, chưa đầy nửa canh giờ, Lê Tường đã bán sạch ba mươi chiếc bánh bao.
Lê Tường vội vã quay trở lại chỗ đậu thuyền, lấy những chiếc bánh bao đã hấp chín ra khỏi lồng, cẩn thận bỏ vào chiếc làn nhỏ.
Cùng lúc đó, vị khách hàng đầu tiên của nàng đã mang theo bánh bao đi gặp bằng hữu. Họ hẹn nhau tại một trà lâu trang nhã.
Tại trà lâu, đĩa lớn đĩa nhỏ thức ăn đã được bày biện đầy bàn từ sớm. So sánh với những món sơn hào hải vị ấy, mấy chiếc bánh bao đựng trong lá sen chợt hiện lên vẻ quê mùa, rẻ tiền.
“Vu huynh, huynh đã tới trà lâu rồi, sao còn phải mang theo điểm tâm làm gì?”
Vu Quy Niên cười gượng gạo, nhất thời hắn thấy có chút hối hận vì đã mua món đồ quê mùa này.
“Chỉ là một loại đồ ăn tươi ngon lại mới lạ, ta tiện tay mua để nếm thử mà thôi.”
“Ồ? Quả thực vẫn còn rất tươi mới. Hơn nữa, ta đây từng nếm qua vô số món lạ, mà chưa từng thấy món này bao giờ. Màu trắng như vậy, hẳn không phải là ngô đâu nhỉ… Để ta nếm thử một chiếc xem sao.”
Lý công tử gắp một chiếc bánh bao, c.ắ.n một miếng đã hết nửa chiếc.
“!!!”
Hương vị mềm xốp thơm ngọt, lại thêm lớp nhân thịt bên trong tươi ngon, mọng nước, quả thực ngon miệng vô cùng!
“Không tệ, không tệ!”
Hắn vừa tán thưởng, vừa ăn nốt nửa chiếc bánh bao còn lại, đồng thời vươn tay gắp thêm một chiếc nữa.
“Vu huynh, huynh đã mua món này ở hàng quán nào vậy?”
Vu Quy Niên: “…”
Nhìn cử chỉ của Lý Nghiêu, chẳng lẽ thứ gọi là bánh bao này lại thực sự ngon miệng đến thế ư?
Hắn cũng không nhịn được mà gắp lấy một cái, vừa c.ắ.n miếng đầu tiên đã không khỏi sững sờ. Phải nói rằng, những sơn hào hải vị trong thành An Lăng này, hắn đã nếm thử hầu như toàn bộ. Thế nhưng, chưa từng có món nào có nhân bánh tươi ngon đến mức này. Rõ ràng là thịt, nhưng không phải thịt heo, lại có dầu mỡ nhưng ăn vào không hề ngán, mà ngược lại còn thanh thoát vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Món ăn này quả thực mỹ vị vô cùng, khiến hắn sinh lòng muốn dùng thêm mấy cái nữa.
“Trên đường tới đây, ta gặp một cô nương gánh làn bán bánh bao. Giờ đây không rõ nàng còn ở đó chăng. Tiểu Trì, ngươi mau quay lại một chuyến, nếu còn thì mua thêm vài cái nữa đi.”
“Vâng thưa công tử.”
Tiểu Trì vừa định xoay người xuống lầu, đột nhiên lại bị gọi giật lại.
“Ừm… Ta nhớ mới ban nãy có mua cho ngươi hai cái bánh bao, hình như ngươi vẫn chưa động tới…”
“……”
Tiểu Trì nhanh chóng hiểu ý, vội vàng lấy phiến lá đang gói hai cái bánh bao của mình ra, cẩn thận đặt lên bàn rồi cung kính nói: “Mời công tử cứ thong thả dùng.”
“Đi thôi.”
Tiểu Trì lĩnh mệnh, lập tức chạy thẳng đến chỗ vừa mua bánh bao, nhưng ngó nghiêng hồi lâu vẫn không tìm thấy bóng dáng người bán.
Hắn hỏi thăm các cửa hàng lân cận, nhưng họ đều nói không quen biết. Đành phải men theo con phố đi lên phía trước tìm kiếm. Loanh quanh vài lượt, đúng lúc đang định bỏ cuộc, hắn chợt thấy tiểu nha đầu bán bánh bao đang chầm chậm tiến đến!
“Tiểu nha đầu, tìm muội thật khó khăn! Nhà muội không có quầy bán cố định sao?”
Lê Tường lắc đầu, trong nhà đã hết sạch tiền, làm sao có tiền mà thuê quầy hàng chứ?
“Tiểu ca vẫn còn muốn mua bánh bao sao? Vài ngày tới ta đều sẽ bán ở con phố này.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bán cho ta bốn cái nữa, không, là tám cái đi.”
Hai vị công tử đều khen bánh bao này ăn ngon, nên hắn cũng muốn nếm thử xem sao. Dù sao chỉ hai đồng bối một cái, cũng chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.
“Được rồi, bánh bao đây. Tiểu ca, ngươi cầm cẩn thận nhé. Gói này có ba cái, coi như ta cảm tạ tiểu ca đã chiếu cố công việc buôn bán của ta.”
“Miệng lưỡi thật khéo léo nha. Được rồi, chỉ cần bánh bao của ngươi ngon miệng, ta cam đoan mỗi ngày đều đến mua.”