“Vừa rồi Tiểu Đậu đã ra bến tàu một chuyến, nhưng đứng đợi nửa canh giờ vẫn không thấy thuyền trở về.”
“Giờ này vẫn chưa tới ư?” Lê Tường chỉ sửng sốt đôi chút, nhưng rất nhanh sau đó đã bình tĩnh xào đồ ăn trong tay nàng: “Chờ thêm lát nữa đi, có lẽ trấn trên xảy ra chuyện gì nên chậm trễ. Có phụ thân ta đi theo mà, chắc chắn buổi tối sẽ tới nơi thôi.”
Người trong nhà đều biết hỷ yến ngày mai quan trọng tới mức nào, nàng tin tưởng phụ thân có thể đưa nguyên liệu nấu ăn về đúng giờ.
Yến Túc nghe nàng nói, trong lòng cũng thấy kiên định hơn không ít. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tửu lầu của bọn họ chuẩn bị yến tiệc, không có kinh nghiệm nên khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Đến đây, đám người bọn họ không để chuyện đó trong lòng nữa, cứ bận rộn mãi đến chạng vạng vẫn không thấy người trở về, lúc này mới sinh lòng hoang mang, bối rối.
Tửu lầu cũng phải đóng cửa sớm. Vốn dĩ người một nhà đang chuẩn bị cùng nhau tới bến tàu xem xét, kết quả đoàn người vừa đi tới đầu phố đã thấy đội xe đẩy tay kéo một đám hàng hoá trở lại rồi.
Lê Tường xem xét một hồi nhưng không thấy bóng dáng phụ thân mình đâu, nàng vội tiến lên hỏi xa phu đ.á.n.h xe đi đầu tiên.
“Lê lão gia ư? Hình như hắn bị thương gì đó nên đã được người đưa đến y quán rồi.”
Một câu này khiến sắc mặt mọi người Lê gia đại biến.
“Cái gì?! Bị thương?! Bị thương như thế nào?!”
Quan thị nôn nóng tới mức thanh âm cũng thay đổi. Đang khỏe mạnh bình thường, chỉ theo thuyền đi chở hàng một bữa, tại sao lại bị thương? Hàng hoá nhìn vẫn nguyên vẹn, cớ sao người lại xảy ra chuyện?
Xa phu đ.á.n.h xe chỉ nhận hàng ở bến tàu, hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Phu nhân, ngài phải đi y quán hỏi mới biết được.”
Quan thị sốt ruột quá, lại muốn hỏi thêm gì đó, Lê Tường đã duỗi tay vỗ vỗ vào lưng bà, trấn an cảm xúc của bà trước, sau đó mới quay đầu giao chuyện nhận hàng hoá cho Yến Túc.
Nàng lại đi vòng ra sau đội xe, tìm được hai tiểu nhị đi theo chuyển hàng, hỏi được phương hướng cữu cữu và phụ thân nhà mình rồi trực tiếp đi tìm bọn họ.
Ngay gần bến tàu có hai y quán. Nếu bọn họ đã nói vết thương của phụ thân nàng rất nghiêm trọng, chắc chắn sẽ lập tức đưa người tới một trong hai nơi này, muốn tìm cũng không khó.
Người một nhà đều ôm lòng lo lắng lao đi. Thậm chí Quan thị còn bắt đầu lặng lẽ rơi lệ, khiến tim Lê Tường cũng như bị lửa đốt, luống cuống không thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi nàng đi vào thế giới này, trong lòng nàng, phụ thân chính là Định Hải Thần Châm trong nhà. Hắn vẫn luôn vô điều kiện yêu thương nàng, đứng sau hết lòng ủng hộ nàng, là hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng. Tại sao hắn lại đột nhiên gặp phải tai ương như vậy……
“Nương, tới rồi! Ta vào Nhân Tâm Đường xem trước!”
Lê Trạch vừa nói vừa chạy nhanh vào y quán trước mặt. Hắn bước vào lại vừa vặn chạm phải người từ bên trong bước ra. Hai người bọn họ đ.â.m vào nhau. Lê Trạch vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện là người quen.
“Ai! Tứ oa?!”
Người rõ ràng đang bận áp tải tiêu hàng bên ngoài lại xuất hiện ở y quán trong thành.
Ngũ Thừa Phong cũng kinh ngạc vô cùng, thế nhưng rất nhanh sau đó hắn đã phục hồi lại tinh thần. Vừa ngước mắt lên thấy mẫu thân và Lê Tường còn đứng bên ngoài, hắn vội vàng đi tới đưa hai người vào bên trong y quán.
“Thẩm nhi, ta đang chuẩn bị tới tửu lầu thông báo cho các ngươi đây. Đại Giang thúc không việc gì, đã được xử lý tốt rồi. Hắn đã uống t.h.u.ố.c xong, chờ chốc lát nữa hắn tỉnh lại, mọi người có thể đưa hắn về.”
“Là ngươi đưa phụ thân ta tới?”
Lê Tường thật sự không hiểu chuyện gì xảy ra. Một người lẽ ra đang áp tiêu bên ngoài, một người có nhiệm vụ về nông thôn chuyển cá, vốn dĩ xa cách ngàn dặm, vậy mà lại đi cùng nhau?
“Rốt cuộc phụ thân ta bị thương kiểu gì rồi?”
Nàng vừa hỏi xong, tấm rèm trước mặt đã được Ngũ Thừa Phong kéo lên, lộ ra quang cảnh bên trong y quán. Quan thị đang đứng bên cạnh nàng lập tức vọt vào.
“Đệ đệ! Tỷ phu ngươi làm sao vậy?”
Lê Giang ngày thường vốn khỏe mạnh cường tráng, giờ phút này lại sắc mặt trắng bệch nằm trên chiếc giường tre trong y quán. Quan Phúc ngồi cạnh tỷ phu, đôi mắt đã đỏ hoe, hiển nhiên vừa mới khóc lóc một trận. Khi thấy tỷ tỷ chạy vào, hắn vội vàng đứng dậy nhường chiếc ghế của mình lại.
“Tỷ, tỷ hãy yên tâm, tỷ phu đã không còn đáng ngại nữa.”
Thấy người nhà đã đến đông đủ, Quan Phúc thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vã thuật lại sự tình đã xảy ra trên đường đi.
Chuyện là… ban đầu, chuyến thuyền xuôi dòng vô cùng thuận lợi, nhưng đi được nửa chặng đường thì bỗng dưng trên sông nổi lên những con sóng lớn.
Mọi người trên thuyền vội vã phân tán nhau ra, người giữ vững đuôi thuyền thì trấn thủ phía sau.