Hôm nay Ngũ Thừa Phong rời nhà rất sớm, sau khi mua sắm lễ vật tươm tất, y đến được Tương Ký Tửu Lầu chỉ vừa quá giờ Tỵ (khoảng chín giờ sáng).
Giờ phút này, bên ngoài Tương Ký Tửu Lầu đã giăng mắc từng hàng lụa đỏ rực, cùng với không ít chữ Hỷ được viết thật lớn. Cửa chính mở rộng, song bên trong lại vắng khách, chỉ có vài tiểu nhị đang qua lại bài trí sảnh lớn.
Dù sao Ngũ Thừa Phong cũng là cố nhân của tửu lầu, mấy tiểu nhị liếc mắt liền nhận ra, liền cực kỳ nhiệt tình mời hắn vào trong.
“Nha, chẳng phải tiểu tử Thừa Phong đây sao? Mấy tháng không gặp, trông ngươi rắn rỏi hơn không ít nha.”
Chưởng quầy Miêu ôm một thùng hỷ kẹo to tướng giao cho tiểu nhị, rồi cười tủm tỉm bước tới chỗ hắn.
“Hiện giờ việc bộn bề, sợ rằng tiểu chủ nhân không rảnh tiếp ngươi. Hay là ngươi cứ lên lầu an tọa chốc lát?”
Tuy hôm nay hỷ yến của nhà họ không quá lớn, nhưng đây lại là một ngày được chủ nhân cực kỳ coi trọng, hiển nhiên bận rộn vô cùng.
Chưởng quầy Miêu đã làm việc ở tửu lầu lâu năm, dĩ nhiên hiểu rõ mối quan hệ giữa Ngũ Thừa Phong và Lê gia.
Nếu không có gì bất ngờ, qua hai, ba năm nữa hắn sẽ là cô gia của tửu lầu này. Đã là người nhà thì việc lên lầu hai, lầu ba an tọa là chuyện thường tình.
Ngũ Thừa Phong vốn không muốn ra sau bếp làm phiền nàng, đang định gật đầu đồng ý thì bỗng nghe thấy bên ngoài tửu lầu truyền đến một tràng thanh âm ồn ào. Giọng nói của cả nam lẫn nữ, to đến mức chói tai.
“Hay lắm thay! Nhìn xem cái tửu lầu này kìa, lũ các ngươi ở trong thành hưởng cơm ngon rượu say, còn ném lão nương ta ở thôn quê ăn cỏ ăn trấu!”
“Phải đó, Phúc Tử ngươi thật là đứa vong ân bội nghĩa.”
Thoáng nghe giọng điệu đã biết kẻ đến không mang thiện ý. Hai người vừa quay đầu lại thì thấy Quan Phúc với sắc mặt cứng nhắc như khúc gỗ, đang dẫn một đám người bước vào tửu lầu.
Nhìn sắc mặt của Quan Phúc, Ngũ Thừa Phong và chưởng quầy liền hiểu ngay, đám người theo chân hắn vào chính là người nhà Quan gia.
Dẫu cho Quan Phúc đã phân gia, nhưng mẹ vẫn là mẹ. Việc nữ nhi xuất giá mà không mời lão nương tới, xét về lễ nghĩa thì thật không ổn thỏa.
May mắn thay, trước mắt họ chỉ biết đây là tửu lầu tổ chức hỷ yến, còn chưa hay biết tửu lầu này là cơ nghiệp của Lê Tường. Nếu như biết được sự thật này, e rằng còn làm ầm ĩ hơn bội phần.
Quan Phúc thầm thở dài một tiếng, tiến lên kéo tay Chưởng quầy Miêu.
“Chưởng quầy Miêu, đây là lão nương của ta, còn đây là người nhà huynh trưởng ta. Phiền ngươi dẫn bọn họ lên lầu hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đã rõ!”
Chưởng quầy Miêu là người tinh tế. Hắn đảo mắt một cái, liền trưng ra gương mặt tươi cười, khách khí gọi một tiếng “lão phu nhân”, rồi mời lên lầu.
Chỉ một tiếng lão phu nhân này đã khiến Quan bà tử hớn hở trong lòng, ngay lập tức quên đi việc phải trút giận lên đầu tiểu nhi tử.
Điều này cũng khó trách, từ trước đến nay, bà ta nào đã từng được người khác gọi bằng lão phu nhân? Đặc biệt lại là chưởng quầy của một đại tửu lầu trong thành hô lên, quả thực khiến bà ta thấy vô cùng thoải mái và nở mày nở mặt.
“Đi, đi mau! Chúng ta lên lầu xem sao!”
Cuối cùng Quan lão bà tử cũng lộ ra nụ cười hớn hở, vui vẻ đi theo Chưởng quầy Miêu lên lầu.
Quan đại ca vẫn muốn dặn dò thêm gì đó với đệ đệ, nhưng đã bị thê tử nhà mình kéo giật lên lầu hai.
Người nhà kia rất nhanh đã biến mất ở cửa thang lầu. Lúc này Quan Phúc mới để ý tới Ngũ Thừa Phong.
“Thừa Phong, ngươi đã tới rồi à. Hay là ra hậu viện nghỉ chân đi? Ta e là trên lầu sẽ chẳng yên tĩnh được bao lâu.”
“Phúc Tử thúc, người nói vậy khác nào coi ta là người ngoài? Một thân xương cốt này của ta nào chịu được ngồi không nhàn rỗi. Thúc xem có việc gì cần ta giúp một tay thì cứ gọi một tiếng. Hôm nay là hỷ sự, ta cũng nên góp sức một phen mới phải.”
Quan Phúc theo bản năng gật gù, quả thực hôm nay việc ngập đầu. Tỷ phu bị thương không thể ra ngoài, những việc đối ngoại đều giao cả vào tay hắn. Ngay cả con rể cũng không tiện theo hỗ trợ.
Một mình hắn phải lo liệu chuyện trong ngoài, lại còn phải ứng phó với lão nương và huynh trưởng, quả thực khiến tâm thần thể xác đều mệt mỏi rã rời.
Dù sao đi nữa, tiểu tử Ngũ Thừa Phong này trước sau gì cũng là người nhà, hắn chịu lòng giúp đỡ thì tốt quá rồi. Để một mình ta xử lý nhiều chuyện như vậy, quả thực có chút luống cuống tay chân.
“Nhắc tới mới nhớ, quả thật có một chuyện cần ngươi giúp ta một phen.”
Hắn nhìn lên vị trí trên lầu, rồi tiến tới bên cạnh Ngũ Thừa Phong, hạ giọng thủ thỉ: “Tính nết lão nương ta rất thích làm ầm ĩ, nếu biết tửu lầu này thuộc cơ nghiệp của Tường nha đầu, kiểu gì bà ấy cũng sẽ gây ra một trận gió tanh mưa máu. Cho nên ta muốn ngươi trở về mời mấy huynh đệ bên tiêu cục qua đây dự tiệc, thuận tiện chắn đỡ sóng gió hộ ta.”
Ngũ Thừa Phong: “…”
Nhìn dáng vẻ thần thần bí bí của Quan Phúc, hắn còn tưởng đối phương nhờ vả việc gì ghê gớm lắm, hóa ra là bảo ta về gọi thêm mấy huynh đệ ở tiêu cục tới.