Khó khăn lắm, Quan thị mới dời được ánh mắt khỏi chiếc nồi kia để quay người đi gọi chất nữ ra dùng cơm.
“Thúy Nhi, đừng làm nữa, mau qua ăn cơm trước đi.”
“Cô cô… Ta sắp dọn đẹp xong giường rồi.”
Giường? Bấy giờ Quan thị mới nhớ tới mấy tấm ván chiều nay nàng phơi bên ngoài, tính buổi tối sẽ trải giường chiếu cho chất nữ. Chỉ sơ sẩy một lát mà nàng ấy đã làm xong xuôi hết cả rồi.
“Đừng làm vội nha, giường sắp xếp xong còn phải trải đệm giường cỏ khô. Lát nữa ngươi gọi biểu muội vào cùng làm với ngươi đi.”
Quan Thúy Nhi muốn nói tự nàng ấy cũng làm được, nhưng đây là lần đầu nàng ấy tới nhà cô cô, đệm giường cỏ khô là thứ gì, rồi nó được đặt ở đâu nàng cũng không biết. Vì vậy, nàng ấy đành nghe lời theo cô cô vào nhà bếp chuẩn bị dùng cơm.
Bàn ăn xám xịt cơ hồ giống hệt như bàn ăn của nhà nàng ấy, nhưng thức ăn được bày biện trên bàn kia lại là những món nàng ấy chưa từng được thấy.
Không khí trong nhà bếp tràn ngập một mùi hương thơm lừng, đó cũng là loại mùi hương nàng ấy chưa bao giờ được ngửi.
Phảng phất giống như đang nằm mơ vậy, bởi vì nàng ấy thấy cô cô còn bưng cho nàng ấy một chén cháo ngô vàng rực, sánh đặc.
“Cô cô… Ta, ta không dám nhận, ta chỉ cần ăn cây đậu là được rồi…”
“Ta đâu có nấu cây đậu, hôm nay cứ ăn cùng chúng ta đi. Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ đồ ăn nhà ta sao?”
Quan thị kiên trì đẩy chén cháo ngô qua cho nàng.
“Ta không có…”
Nàng ấy đâu có ghét bỏ, chén cháo này còn sánh đặc hơn cháo nhà nàng ấy hằng ngày nhiều lắm, chỉ nhìn thoáng qua nàng ấy đã không nhịn được bắt đầu nuốt nước miếng.
Kỳ thật, Quan Thúy Nhi ở trong nhà quanh năm suốt tháng như vậy, đâu được bao nhiêu lần ăn cháo. Vì vậy nàng rất lo lắng, vẫn đứng yên tại chỗ, không dám đi qua lấy đũa.
Lê Tường dứt khoát cầm đôi đũa, đặt thẳng vào tay nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Biểu tỷ, nếu ngươi không ăn vậy ngày mai đừng có làm việc của nhà ta nữa. Đâu thể có chuyện khách đến nhà làm nhiều việc như vậy, rồi lại không cho người ta dùng bữa chứ.”
“Biểu muội ngươi nói đúng đó, Thúy Nhi, nếu ngươi không ăn, về sau ngươi đừng làm chuyện gì trong nhà cô cô nữa. Ta sợ người khác mắng ta ăn ở thất đức không ra gì.”
“Cô cô, ta… Ta ăn.”
Ngay từ lúc bước chân vào đây, Quan Thúy Nhi đã tâm niệm nàng ấy nhất định phải làm việc thật chăm chỉ.
Ngay cả phụ thân và nương của nàng ấy cũng lặp đi lặp lại, dặn dò nàng ấy phải nghe lời cô cô, còn nói thân thể cô cô không tốt, nhất quyết không được chọc cho cô cô giận dữ. Chuyện gì cũng phải nghe theo lời cô cô.
Thấy nàng ấy cuối cùng cũng chịu bưng chén cháo lên ăn, lúc này hai mẹ con Lê Tường mới mỉm cười, đoạn thi nhau gắp thức ăn bỏ vào chén của nàng ấy.
“Đây là cá lát do biểu muội ngươi chiên, ăn rất ngon. Thúy Nhi à, ngươi ăn nhiều một chút nhé.”
“Biểu tỷ, đây là tôm trắng ta vừa rang, ngươi dùng rồi nhớ nhả đầu và vỏ ra ngoài nhé.”
Sợ nàng ấy không hiểu, Lê Tường còn tự mình lột một con làm mẫu cho nàng ấy.
“Những món này đều là cá tôm nhà ta tự bắt lên từ biển cả, không hề tốn một đồng nào, biểu tỷ cứ an tâm dùng bữa đi.”
Nghe nói không phải tiêu tiền, áp lực trong lòng Quan Thúy Nhi cũng nhỏ hơn phân nửa. Cô cô và biểu muội đều rất quan tâm nàng ấy, khiến tận đáy lòng nàng dâng lên một nỗi xúc động chua xót, khó mà nói thành lời.
Đầu tiên nàng c.ắ.n một miếng cá lát, rồi lại nếm thử một miếng tôm trắng. Ngay lập tức, nàng ngây người, kinh ngạc vô cùng.
Tài nghệ nấu nướng của biểu muội quả thật quá xuất sắc!
Cá lát kia giòn tan thơm lừng, tôm trắng lại trong veo, mang theo vị ngọt tươi mới đầy mê hoặc. Nói không ngoa, nàng còn luyến tiếc chẳng nỡ nhai nuốt.
Từ thuở bé đến giờ, đây là lần đầu tiên trong ký ức Quan Thúy Nhi được nếm qua món ngon như vậy. Chẳng biết do quá xúc động hay vì lẽ gì, chỉ thấy nàng lặng lẽ rơi lệ khi đang thưởng thức.